Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1239: Tàn phế

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Sau đó cô tự đẩy xe hướng về chiếc xe màu đen cách đó không xa.

Cửa xe mở ra, Sở Luật từ bên trong bước xuống, sau đó không có nhiều biểu tình mở cửa xe, khi anh đưa tay đặt lên trên xe lăn thì Hạ Nhược tâm lại tự mình đứng lên.

“Tôi tự đến được.”

Cô lên xe, mà xe lăn cũng được Sở Luật một tay nhấc lên, sau đó đặt vào trong cốp xe. Rồi anh lái xe rời đi, Lục gia cũng bắt đầu cách họ càng ngày càng xa.

Khi Hạ Nhược Tâm xoay người liền thấy người đàn ông kia vẫn lãnh đạm, không nói lời nào.

Cô đưa ngón tay lên mặt mình, sau đó theo thói quen vén sợi tóc ra sau tai.

“Sở Luật…” Cô thật sự cũng không biết muốn nói gì, chỉ gọi tên người đàn ông này.

“Sao?” Sở Luật nhàn nhạt đám.

“Anh có thể đem Tiểu Vũ Điểm đến nhà tôi mấy hôm được không?” Lông mi cô rũ xuống ẩn giấu một ít tâm tư, chỉ đáng tiếc Sở Luật không biết, đương nhiên cô cũng sẽ không có khả năng để cho anh biết chuyện cô đã khôi phục được ký ức.

Sở Luật nắm chặt tay lái, khẽ nói: “Được, chờ em kiểm tra xong tôi sẽ đưa em đi gặp Tiểu Vũ Điểm. Nhưng là…” Giọng Sở luật hơi trầm một ít: “Lục tiểu thư, tôi hy vọng chuyện như vậy về sau ít hơn thì tốt. Em hẳn biết con gái tôi vẫn luôn xem em là mẹ, tôi cũng hy vọng bé được tiếp xúc với em, bé còn chưa tới lúc quên mẹ của mình. Nếu ngay từ đầu biết không lâu dài thì chi bằng đừng gặp nhiều.”

Hạ Nhược Tâm hiểu ý tứ của Sở Luật, chỉ là cô không nghĩ tới người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy, không cho cô thấy con gái mình. Trong lòng cô hơi hơi oán trách cùng bất bình, lại không phát hiện ra lúc này Sở Luật đang nắm chặt tay lái, mắt anh u ám đang ẩn nhẫn.

Không phải anh không muốn cô, mà bởi vì thành toàn cho cô sống một cuộc đời khác. Như vậy không tốt sao?

Trong lòng Hạ Nhược Tâm có chút đau đớn, ê ẩm, khổ sở, thật không dễ chịu. Rõ ràng đây là điều trước kia cô muốn, cứ như vậy anh là anh, tôi là tôi, còn không tốt sao?

Cô dán mặt mình lên cửa kính xe, sau đó mở to đôi mắt, đem ẩn giấu mọi tâm tư vào bên trong.

Trên đường, kia một đôi tình lữ đang rất vui vẻ hạnh phúc, chỉ là ai biết được bao nhiêu năm sau đứng ở bên người bọn họ lại là ai.

Mũi cô cay cay, khóe mắt cô cũng hơi ươn ướt nhưng cô lại quật cường không rơi nước mắt.

Xe dừng lại, lúc này cô đã không còn là Lục Tiêu Họa cái gì cũng không biết mà đã là Hạ Nhược Tâm nhớ được tất cả mọi chuyện. Cô ngồi ở trên xe lăn, hàng mi dài rũ xuống cũng là thói quen ẩn giấu chuyện vào bên trong không muốn ai biết.

Sau khi kiểm tra, kết quả rất tốt, chỉ chờ đến khi vết thương trên đùi lành lại liền có thể không cần ngồi xe lăn nữa.

Phía trước có hai người đi đến, Hạ Nhược Tâm đẩy xe lăn một chút chú ý để xe quay vào tường.

“Dật, anh nói con của chúng ta là con trai hay con gái? Dì thích một đứa cháu trai.” Bạch Lạc Âm cẩn thận đi tới, phía sau Cao Dật đỡ cô, lúc này bụng cô đã hơi gồ lên, sắc mặt cũng dịu dàng hơn trước một ít, càng có thêm một chút nhàn nhạt của người sắp làm mẹ cùng với cảm giác thỏa mãn trong cuộc sống.

Bước chân Cao Dật ngừng một chút, anh không biết lúc này ở cách bọn họ không xa, sắc mặt của cô gái ngồi trên xe lăn rất bình tĩnh, môi đỏ cũng khẽ cong lên, hiu quạnh.

“Chắc là bé gái.” Cao Dật nhìn xuống chiếc bụng hơi gồ lên của Bạch Lạc Âm. “Có lẽ sẽ giống như Tiểu Vũ Điểm, là một bé gái xinh đẹp đáng yêu.”

Bạch Lạc Âm nắm chặt tay bên cạnh, giống như muốn bóp chết ai, rồi sau đó cô buông lỏng tay, lại đem đầu dựa lên bả vai Cao Dật.

“Em cũng muốn một bé gái, Tiểu Vũ Điểm thật xinh đẹp, chỉ đáng tiếc không phải nhà chúng ta, về sau chúng ta cũng sẽ có một Tiểu Vũ Điểm, sẽ giống bé, thông minh xinh đẹp, cũng ngoan ngoãn đáng yêu.”

Khóe môi Cao Dật khẽ động mang một chút khổ sở.

“Chúng ta đi thôi.” Cao Dật nâng Bạch Lạc Âm dậy, hai người cũng dần dần đi xe. Lối đi nhỏ trong bệnh viện vẫn có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, mà ở nơi này kỳ thật là nơi tĩnh mịch, cũng là nơi chốn sinh cơ.

“Làm sao vậy?” Sở Luật từ phòng thuốc bước ra cùng túi thuốc, khi tới đây đã thấy Hạ Nhược Tâm nhìn vào vách tường, đây là đang làm cái gì, là đang diện bích tư quá* sao? (*quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm)

“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm chuyển xe lăn, cô vươn tay cầm lấy túi thuốc, đều là một ít vitamin thuốc bổ linh tinh, vết thường cần hồi phục, mà hồi phục lại cần thời gian.

Vết thương này của cô thời gian khôi phục thật sự là… rất dài.

Sở Luật biết rõ cô có tâm sự nhưng đôi mắt đen cũng chỉ nhìn một chút, không hỏi nhiều, dường như là mặc kệ, cũng giống như không quan tâm.

Mà như vậy giống như lại khiến lòng Hạ Nhược Tâm nhẹ đau một chút.

Cô hít hít cái mũi của mình, đột nhiên cười: “À, không phải anh nói muốn đưa tôi đi gặp Tiểu Vũ Điểm sao, chúng ta hiện tại còn không đi sao?”

Sở Luật đẩy xe lăn cho cô, không nói lời nào hướng ra khỏi bệnh viện. Hạ Nhược Tâm không khỏi quay đầu lại, dường như đang nhìn ở cuối con đường, cũng không biết là đang tìm kiếm điều hay hay vẫn ở hồi ức.

“Khi nào tôi có thể đón Tiểu Vũ Điểm?” Hạ Nhược Tâm dùng ngón tay chọc nhẹ vào túi đang cầm trong tay. Từ lúc lái xe Sở Luật liền không nói nửa lời, cũng không nói tới chuyện đưa cô đi gặp con gái.

Anh có thể im lặng nhưng Hạ Nhược Tâm thì không.

Ánh mắt Sở Luật nhìn lên kích chiếu hậu, tầm mắt của anh cũng ngừng trên đôi hoa tai trân châu trên vành tai cô.

“Chờ chân em lành rồi nói sau, hiện tại tự em không chăm sóc được cho mình huống hồ là cho bé. Tôi sẽ không giao con gái tôi cho một người tàn phế chăm sóc.”

Môt chữ ‘tàn phế’ này khiến lòng Hạ Nhược Tâm đau nhói.

Nhưng cô không thể phủ nhận, hiện tại cô thật sự là một người tàn phế, chẳng lẽ để Tiểu Vũ Điểm mỗi ngày đều đẩy xe lăn cho cô sao.

Sở Luật thấy vẻ mặt phẫn nộ của cô cùng bộ dáng không thể lo liệu, bất tri bất giác khóe miệng anh nhàn nhạt lộ ra ý cười, chỉ là đáng tiếc, lúc này Hạ Nhược Tâm cũng không chú ý tới.

Chọn tập
Bình luận
× sticky