Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1220: Quen biết

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Cô đặt ly sang một bên, sau đó đem chăn của mình đắp cho Sở Luật, lại cẩn thận cầm tay của anh nhét vào trong chăn, chỉ là không ngờ tay anh đột nhiên nắm chặt tay cô.

Trong nháy mắt, Lục Tiêu Họa cảm thấy có loại chua xót trong lòng, đây là thuộc về ký ức trước kia nhưng cảm giác vẫn mơ hồ tồn tại, cô đã quên mất mọi chuyện nhưng có những thứ cô sẽ không quên, chẳng hạn như bản năng.

Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra, sau đó cẩn thận kéo lại chăn trên người anh, rồi cô ngáp một cái mệt nhọc. Cô lấy áo khoác choàng lên người mình, co người lại một chút, rồi sau đó ngủ rồi, lại không biết lúc này người đàn ông kia mở mắt, khóe môi hơi cong lên, sau đó anh lại nhắm mắt, lúc này mới thật sự ngủ, mà Lục Tiêu Họa cũng vậy.

Cô cảm giác được an toàn, cơn buồn ngủ kéo đến giống như khi uống thuốc ngủ Cao Dật đưa, rất dễ dàng có thể đi vào giấc ngủ mà khi ngủ cũng không còn nằm mơ.

Khi cô lại một lần mở hai mắt thì đã thấy chăn đắp trên người mình, Sở Luật cũng không còn nữa, anh đã đi tìm Ngô Sa. Đợi nửa ngày cô mới ngồi dậy, chân cô không còn đau như mấy ngày trước nữa, đã có thể miễn cưỡng đi lại. Khi cô ra khỏi lều thì vừa lúc ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên người cô.

Tia nắng ban mai giống như sinh mệnh đang từ từ bay lên, cũng khiến mọi thứ trước mặt kia nhuộm thành một màu vàng óng, ngay cả cô cũng vậy.

Cô đưa tay soi trước mặt.

Hẳn là sẽ tốt thôi…

Cô than thầm một tiếng, sau đó đi tới dòng suối nhỏ rửa tay rửa mặt, nhưng sự vững vàng trong lòng cô không khỏi trùng xuống một ít.

Hôm nay là ngày cuối cùng…

Lúc này Sở Luật đã rẽ một hướng khác để tìm. Cách rừng rậm nguyên sinh này rất lớn cho nên anh chỉ có thể chia thành từng mảng, làm ký hiệu tương ứng, hôm nay tới mảng này. Anh cũng hy vọng vận may sẽ tốt hơn một ít, nếu thời gian mấy ngày rồi đổi lấy không có kết quả gì thì nói thật, giống như không phải chuyện Sở Luật sẽ làm.

Anh dùng kinh nghiệm sinh tồn trong rừng trước kia của mình bắt đầu đi dọc theo một hướng khác.

Chờ đã, anh dừng bước chân, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng sờ mặt đất, nơi này có dấu vết của người đi qua, thời gian hẳn không lâu lắm.

Người, là Ngô Sa?

Anh bước chân nhanh hơn, đi được một lúc liền nghe thấy một giọng phụ nữ.

“Có ai không? Cứu mạng…” Ngô Sa không còn muốn di chuyển, cô ôm lấy ba lô của mình, bên trong chỉ còn chút thức ăn cùng nước uống cuối cùng, nếu không ai tới cứu có lẽ tám phần cô sẽ mất mạng ở nơi này.

Đây đã là ngày thứ ba, kỳ thật cô vẫn luôn không từ bỏ ý chí sống sót, nhóm trưởng có điện thoại vệ tinh, những người khác biết cô mất tích chắc chắn sẽ gọi điện thoại nhờ cứu hộ, cho nên trong những ngày này cô đều cố gắng tự cứu lấy mình. Cô không tới mức gặp hoàn cảnh này chưa chết đói đã tự sợ mà chết, cô cũng có kinh nghiệp nhất định nhưng không có nghĩa cô liền có thể thích ứng, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc cô cũng chưa có kinh nghiệm sống trong một khu rừng nguyên sinh rộng lớn. Hiện tại cô chưa bị điên đã xem như rất tốt rồi.

“Chẳng lẽ Ngô Sa ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?” Cô chỉnh lại quần áo mình một chút, cho dù có chết ít nhất cũng không thể để mình chết quá khó coi. Chỉ là, cô lại có cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều, cho dù chết có bao nhiêu xinh đẹp, cô chọn tư thế nào đi nữa thì sao khi hồn lìa khỏi xác chỉ vài ngày sau cơ thể cô sẽ hư thối, khi đó cho dù đẹp cũng thành ghê tởm.

Đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng bước chân…

Lòng cô không khỏi căng thẳng, trên trán cũng đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Dã thú hay dã nhân?

Cô ôm lấy ba lô của mình, theo bản năng muốn sống liền ném ba lô về phía phát ra tiếng động…

“Ngô tiểu thư, khi ném người thì nên chọn cái gì nặng một chút mà ném.” Một giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng khiến sợ hãi trong lòng Ngô Sa nháy mắt đều không còn.

Có thể nói, còn biết tên của cô, đây là người trong đội cứu hộ sao?

Cô ngẩng mặt lên, cũng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán một chút, một câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra cô đã trừng mắt kinh hãi. Trước mặt là một người đàn ông quần áo rực rỡ, thân thể thẳng tắp, hành động cũng có sự kỷ luật nhất định nhưng gương mặt này khiến khóe miệng Ngô Sa có chút run rẩy, cũng có chút không dám tin.

“Sở Luật, sao lại là anh?”

Gương mặt này cô sẽ không nhìn lầm, đây là Sở Luật, là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là nhân vật nổi tiếng toàn cầu. Chẳng lẽ cô đi mấy ngày mà tập đoàn Sở Thị đã phải đóng cửa, sau đó tổng giám đốc vì sinh nhai mà phải đi làm nhân viên cứu hộ?

Sở Luật đi lên một chút, anh hơi nhíu mắt lại, nhìn gương mặt không quá sạch sẽ của Ngô Sa.

“Ngô tổng, sao lại là chị?”

“Đúng vậy, chính là tôi.” Ngô Sa ngượng ngừng vươn tay. “Sở tổng, chúng ta đã lâu không thấy, lần hợp tác trước không thành, thật xin lỗi.”

“Làm ăn vốn chính là như thế, Ngô tổng muốn hợp tác với ai là quyền của Ngô tổng.” Sở Luật nói, cũng bắt tay Ngô Sa một chút. Bọn họ ở đây là vì cứu mạng mà tới, kết quả hiện tại lại đem chuyện làm ăn ra nói quả thật có chút hơi xấu hổ.

“Ngô tổng còn có thể đi không?” Sở Luật hỏi Ngô Sa, nhưng xem ra tình trạng của Ngô Sa cũng không tệ lắm, đã lâu như vậy vẫn còn có thể tỉnh táo cũng được xem là mạng lớn.

“Còn có thể.” Ngô Sa đứng lên, xác thật mọi thứ đều rất tốt, cũng xác thật có thể tự mình đi. Sở Luật đem ba lô trả lại cho cô.

“Nếu Ngô tổng không có việc gì nói thì chúng ta có thể đi rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian.” Nói xong anh liền xoay người, nhưng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ là cứu ai, ít nhất người cũng tìm được rồi, mặc dù trước kia trong kinh doanh thì hai người có thể xem như là kẻ thù. [Thêm “gác sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Ngô Sa hiển nhiên càng thêm xấu hổ, cũng chỉ có thể bước theo Sở Luật.

“Sở tổng, tôi có chuyện muốn hỏi một chút?” Cô bước nhanh lên đuổi kịp Sở Luật.

“Ngô tổng cứ hỏi.” Sở Luật nhàn nhạt nói. Bọn họ một người Sở tổng, một người Ngô tổng, thật đúng là đối với đối phương rất khách khí. Đều nói thương trường như chiến trường, là kẻ địch liền phải liều chết ra tay không chết không ngừng, những lời này với Sở Luật mà nói xác thật là một chút cũng không quá.

Chọn tập
Bình luận