Khi đó anh một chân nhẫn tâm nghiền nát người phụ nữ đó, chân kia còn không quên đạp thêm một cước xé gân.
“Anh có từng yêu em không?” Cô thống khổ hỏi, nước mắt từng giọt rơi không ngừng.
“Cô mà xứng với tình yêu sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Luật tôi có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu Hạ Nhược Tâm cô.”
“Sở Luật, anh đừng đi, em van xin anh, đừng cưới cô ta có được không, em xin anh…” Cô ôm chân anh, lại bị anh đá văng ra.
Cả người anh co rúm lại, cuối cùng vẫn không hề quay đầu mà rời khỏi nhà họ Sở. Nơi này sẽ rất nhanh có một căn phòng mới, một nữ chủ nhân mới, trong tay cô không còn gì cả, không một đồng nào cả, anh lại muốn cô trở thành kẻ ăn mày.
Thực ra không phải đâu, không phải như vậy đâu, anh chỉ là muốn cô quay về cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho cô, thực sự có thể buông tha cho cô.
“Anh ơi…” Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo anh, “Anh phải đi sao?”
Anh rất thích gương mặt đáng yêu của cô, ngón tay đặt lên tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô mà anh vừa đích thân đeo lên. Anh đã nói cô hãy chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về, nói được là làm được.
Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng anh đã nhận nhầm người, yêu sai người,. thù sai người, hận sai người mất rồi.
Anh lấy tay day day mắt, dường như chỉ một tia sáng nhỏ cũng có thể làm đau mắt anh. Anh ngồi dậy, trong mắt vằn đỏ, anh của bốn năm trước, thực sự là anh hay sao?
Anh chính là một kẻ tàn nhẫn, vô nhân tính như vậy sao?
Ánh cúi nhìn hai bàn tay của mình, chính hai bàn tay này đã hủy hoại người con gái anh chọn làm vợ từ nhỏ, nhưng mãi sau anh mới phát hiên ra người anh đã thực sự hủy hoại chính là bản thân mình.
Anh ngồi dậy châm một điếu thuốc, rồi hút hết điếu này đến điếu khác, có thể là do tâm sự trong lòng thật nặng khiến anh quên đi thời gian, quên cả đói khát, nơi này thật lạnh lẽo biết bao, anh đã ở nơi này rất lâu, cũng rất lâu rồi anh không còn thực sự vui vẻ và chân thành nữa.
Nhưng không chỉ có mình anh không ngủ được, Lý Mạn Ny rốt cuộc cũng không ngủ được, ngồi dậy đi ra ngoài.
Sở Luật thở ra một luồng khói, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng lên đi mở cửa, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhà này ngoài anh ra chỉ còncó cô thôi.
Cô ôm choàng lấy anh từ phía sau.
“Luật,em nằm một mình rất sợ, không ngủ được, anh sang ngủ cùng em được không?”
Lý Mạn Ny cắn môi, nép sát cả người vào lưng Sở Luật, cơ thể anh liền chấn động, cũng không đẩy cô ra, đây là vợ anh, mọi sai lầm đều là do anh, cô không hề có tội.
“Được.” Anh nắm tay Lý Mạn Ny, ôm vai cô đi về phía phòng ngủ, hai người nắm xuống giường, Sở Luật gượng gạo ôm cô vào lòng, ép mình nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cô.
“Luật, anh vẫn yêu em đúng không?” Lý Mạn Ny đặt tay lên lồng ngực Sở Luật, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, anh có yêu cô chăng? Vì sao càng ngày cô càng không thể cảm nhận được nữa.
Cô đang chờ câu trả lời của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn nhăm nghiền, phải đến khi cô buồn bã bỏ cuộc, anh mới từ từ mở đôi mắt tối đen, đầy sự phức tạp.
“Mạn Ny, chúng ta đã là vợ chồng.”
Anh cướp đi mọi thứ của một người phụ nữ để dâng hiến cho cô, tất cả thân phận, danh dự, địa vị của cô ấy vẫn còn chưa đủ hay sao?