Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 744: Chó cắn

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Sở Luật đi tới, cẩn thận đánh giá Cao Dật lúc này không còn nhân tính. Không phải anh chưa từng gặp người nghiện ma túy, có điều cũng chưa thấy ai nghiêm trọng như Cao Dật, quả thật đã mất đi lý trí.

“Anh ấy bị tiêm bằng một loại thuốc phiện đặc chế.”

Hạ Nhược Tâm dựa vào tường nhẹ nhàng thở phì phò, tay cô vẫn rất đau, mà cánh tay này thật đúng là nhiều tai nạn, bị ăn một gậy lại bị cắn một miếng.

“Đây là buộc kiểu gì?” Vệ Lan hiện tại đang nghiên cứu cách buộc dây thừng trên người Cao Dật, về sau cứ buộc theo cách này thì sẽ không quá khó chịu, ít nhất cũng không đem thân thể thít chặt để tạo ra dấu vết.

“Cách trói của quân đội.” Sở Luật xắn tay áo lên cả người đều ăn mặc tùy ý, trên chân còn đi một đôi dép lê bằng nhựa trong suốt.

Vệ Lan không rõ: “Trói kiểu quân đội là gì?”

“À, trước cháu có đi lính mấy năm học được.”

“Còn có,” anh đối với Vệ Lan nói, “dì, dì ở đây chăm sóc anh ấy một chút, cháu có việc cần nói với Nhược Tâm.”

“Được.” Vệ Lan vội vàng đáp ứng, đứng ở một bên, cũng không muốn rời xa con trai mình.

Sở Luật đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm xoay mặt qua không để ý tới anh.

Sở Luật nhẹ nhàng nói: “Em, cùng anh ra kia nói chuyện một chút.”

Hạ Nhược Tâm vẫn không để ý tới anh, Vệ Lan than một tiếng, bà kéo tay Hạ Nhược Tâm: “Nhược Tâm, cứ đi đi, nơi này có dì rồi, Cao Dật không sao đâu. Dẫu sao kia cũng là cha của con cháu, hơn nữa cậu ấy thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều, nếu không có cậu ấy thì còn không biết đứa nhỏ Cao Dật này có còn lành lặn hay không.” Nhớ tới nguy hiểm hôm trước bà vẫn còn sợ hãi, thật sự không làm mẹ sẽ không ai biết bà đã bị dọa tới mức độ nào.

Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, cũng không lập tức rời đi. Cô tiến lại thu vén cho Cao Dật một chút rồi mới đi ra. Sở Luật ngồi ở bên ngoài, vẫn không nhúc nhích như một pho tượng, vẫn đi một đôi dép lê bằng nhựa mà Hạ Nhược Tâm đã mua hôm trước vì ghê tởm người đàn ông này, kết quả anh ta thật đúng có đi, hơn nữa lại tỏ vẻ rất vinh hạnh được đi.

“Lại đây.”

Sở Luật hướng Hạ Nhược Tâm vẫy tay.

Hạ Nhược Tâm đứng bất động, nghĩ cô là cún con sao, gọi đến là đến bảo đi là đi, lúc trước một chân đá văng, hiện tại muốn chơi lại tìm trở về.

“Anh không có ý gì, chỉ muốn xem vết thương trên cánh tay của em.” Sở Luật thật sự cảm thấy cô vẫn còn sự cảnh giác, một hai muốn anh chết mà không thể. Anh biết mình hiện tại là có tội, cũng tính là tội ác tày trời, tội không thể chuộc, nhưng cho anh một cơ hội để chuộc lỗi được không.

Hạ Nhược Tâm sờ sờ cánh tay mình, sao anh ta lại biết được.

Cô lúc này mới đi tới, Sở Luật vươn tay nhưng Hạ Nhược Tâm lại đi sang hướng khác giống như coi anh đưa tay chỉ muốn bắt người. Đây là phản ứng theo bản năng, cũng là những gì cô nhớ được ở người đàn ông này.

Sở Luật vẫn đưa tay ở nơi đó, sau đó mới thu lại kéo cánh tay của Hạ Nhược tâm. Quả nhiên trên cánh tay cô đang băng bằng vải, hơn nữa bằng mắt thường cũng có thể thấy được cánh tay cô đang sưng.

Cẩn thận mở băng gạc, nửa cánh tay đều đã sưng lên thật trái ngược với cánh tay phải gầy gò. Khó trách được cô vẫn buông tay áo, quả nhiên cánh tay này không bình thường.

Mà cô thật sự che giấu được tốt, ngay cả Cao Dật cũng không phát hiện ra, tất nhiên là tính lúc anh tỉnh táo, nhưng kỳ thật anh tỉnh táo cũng không xem là nhiều. Nhưng đúng là dẫu Cao Dật hay Vệ Lan đều không phát hiện được Hạ Nhược Tâm có thương tích, nếu không phải Sở Luật thấy được cô thi thoảng nhíu mày ôm cánh tay thì có lẽ cũng không biết.

Khả năng chịu đau của cô gái này thật tốt.

“Đây là sao mà bị thương?” Sở Luật nhìn chằm chằm vào vết thương của Hạ Nhược Tâm hỏi.

Bốn phía đều đã sưng lên, ở giữa là một khối giống như đã hơi nhiễm trùng, hình như là bị thứ gì đó cắn.

“Chó cắn à?” Sở Luật thử hỏi.

Kết quả anh vừa nói ra Hạ Nhược Tâm liền cho anh một ánh mắt sắc lạnh.

“Ra vậy.” Sở Luật rõ ràng, xác thật là chó cắn. Mà vết thương như vậy anh trị không được, anh lại không phải là bác sĩ giống như Cao Dật.

“Chúng ta phải đi bệnh viện.” Sở Luật lôi kéo tay Hạ Nhược Tâm hướng ra cửa.

Hạ Nhược Tâm rút tay mình ra, lại buông tay áo xuống.

“Không cần anh quản.”

Cô không muốn nhận ý tốt của người đàn ông này, ai tốt thì không biết, chứ ý tốt của anh ta còn chưa biết là có âm mưu gì.

“Hạ Nhược Tâm!” Sở Luật thật sự muốn lấy tay cốc lên trán cô gái này, muốn đập chết cô, sau đó anh cũng tự sát thì sẽ tránh được tra tấn lẫn nhau.

“Tôi biết tôi tên Hạ Nhược Tâm, không cần anh nhắc nhở tôi.” Hạ Nhược Tâm một câu nói liền né quá.

Sở Luật thật ngứa tay, muốn bóp cổ cô.

Anh dùng sức nhéo nhéo ấn đường của mình, lúc này thấy lo âu dường như cũng không khác so với trong lòng Cao Dật lắm.

“Nhược Tâm. Chúng ta không nói tới quá khứ nữa, em cứ coi anh như là một người bạn bình thường. Cánh tay em thật sự bị thương rất nặng, nếu em không nghe lời anh cứ để kệ thì sau này có lẽ sẽ thật sự biến thành tàn phế. Hiện tại Cao Dật tạm thời không có việc gì, cơn nghiện ma túy dẫu có phát cũng sẽ ngày càng thưa hơn, tới lần sau phát tác ít nhất cũng mấy canh giờ nữa, cho nên em có thể yên tâm, hiện tại anh ấy không có việc gì. Nếu cánh tay của em thật sự có vấn đề, về sau anh ấy biết là do anh ấy tạo thành, em có nghĩ tới anh ấy sẽ cảm thấy thế nào, huống chi anh ấy vốn dĩ chính là bác sĩ.”

Dùng người đàn ông khác để khuyên người là vợ cũ của mình, là mẹ của con mình, là người mình đã vứt bỏ, cũng lại là người phụ nữ mình yêu thương nhất, Sở Luật quả thật không nghĩ tới mình sẽ có thời điểm thê thảm như vậy.

Hạ Nhược Tâm ôm chặt cánh tay mình, cô lấy túi xách của mình chuẩn bị ra cửa. Cô cũng không ngốc, đương nhiên Sở Luật nói rất đúng, cô không đáng vì bực bội ai mà để cánh tay của mình bị tàn phế. Tuy rằng cụt một tay cũng vẫn vẽ tranh được, cũng đủ kiếm tiền nuôi con, hơn nữa cô cùng ‘Nếu trời có nắng’ đã kí hợp đồng mười năm, lúc đó cô cũng vẫn có thể tồn tại được. Chính là cô vẫn không muốn mình thành một người tàn phế, tuy rằng cánh tay này đã sớm không còn dùng được như bình thường.

Sở Luật thấy Hạ Nhược Tâm rời đi vội vàng đi theo, mà anh ra tới cửa cũng quên không đổi giày, vẫn đi đôi dép lê bằng nhựa sứt sẹo.

Chọn tập
Bình luận
× sticky