Editor: Tuna
Đây không thể là sự thật, Hạ Nhược Tâm sao có thể có con? Cô bồn năm nay đều không thể có, Hạ Nhược Tâm người phụ nữ đê tiện này sao lại có được?
Hạ Nhược Tâm mấp máy môi khẩn cầu, có chút sợ hãi bộ dáng điên cuồng lúc này của Lý Mạn Ni, cô lui ra phía sau một bước, sau đó lướt qua, không uốn đi trả lời vấn đề này, cô chỉ có mọt người đàn ông là Sở Luật, cho dù bác sĩ kết luận là cô vô sinh, nhưng mà, trên đời này có thiếu gì chuyện không tưởng.
Tiểu Vũ Điểm chính hạnh phúc ngoài ý muốn mà trời cao cho cô.
Lý Mạn Ni ném dù trong tay, Hạ Nhược Tâm trầm mặc, càng là làm tim cô lập tức lạnh, từ đầu lãnh tới chân, mưa cũng rơi liên tục lên người cô, cô run lên từng đợt:
“A……” Cô ta đột nhiên cười lạnh lên:
“Nga, đứa bé là của người đàn ông kia đúng không, cô muốn dùng con cả người khác để lừa gạt chúng tôi sao? Cô quá ngây thơ rồi, cô nói con gái cô là của Sở Luật, không lẽ Hạ tiểu thư đây đã quên lý do tại sao mình lại phải ly hôn với Sở Luật rồi sao?” Cô nhấn thật mạnh ba chữ Hạ tiểu thư, từng chữ, đều là từ kẽ răng cắn ra, cực kỳ nặng nề, cũng là ngoài ý muốn tàn nhẫn.
“Ngươi không cần vọng tưởng muốn dùng đứa bé kia để chiếm lấy cái gì từ chồng toi? Bởi vì, cô cái gì cũng sẽ không có, bốn năm trước, anh ấy không yêu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy.”
Lý Mạn Ni xoay người rời đi, mà Hạ Nhược Tâm rũ đôi hàng mi xuống, nước mưa dừng ở trên mi mắt cô, càng lúc càng nặng nề, bang một tiếng, cô quỳ rạp xuống đất, đôi môi run rẩy, trên môi không còn chút độ ấm.
“Cô không cần suy nghĩ, Luật sẽ không chịu đi cứu một đứa con hoang, đặc biệt là do cô sinh, cô không nên quên, lúc trước anh ấy hận cô cỡ nào, cho dù con gái cô có chết trước mặt anh ấy, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái.”
Lý Mạn Ni cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
Cô ta mở cửa đi vào, mà cây dù bị ném ở cửa, thậm chí, cô ta cũng quên nhặt lấy.
Hạ Nhược Tâm mông lung trong tầm mắt, là một tiếng đóng cửa, nặc đại biệt thự phía dưới, cô tựa như một con kiến nho nhỏ, tựa hồ không cần bất luận cái gì sức lực liền có thể đem cô dẫm chết.
“Đứa con gái cô sinh, anh ấy sẽ không thương yêu, cho dù có chết trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn.”
“Anh ấy hận cô, cho nên, cũng sẽ hận con gái cô, huống chi là một đứa con hoang.”
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhận lấy nước mưa không ngừng rơi vào mặt.
Tiểu Vũ Điểm, thực xin lỗi, là mẹ vô dụng.
Lại một lần xoay người, cô rời đi nơi này, đây là hy vọng mà cô vẫn luôn nghĩ sao? Anh ấy sẽ không yêu đứa bé, cho dù có là con ruột của anh, đúng không?
Từng lời nói tuyệt tình bốn năm trước vang vọng trong đầu cô, anh đưa cô lên giường một người đàn ông khác, vì ly hôn, vì một người phụ nữ khác, anh tàn nhẫn lại một lần phá huỷ trong sạch của cô, làm cô thân bại danh liệt, không nhà để về.
Không đúng, Hạ Nhược Tâm vốn là không có nhà.
Bước chân cô ngày càng nhanh, trong mưa cô cơ hồ là chạy lên, chỉ có từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong mưa.
Mặt bên trong biệt thự Sở gia, Lý Mạn Ni kéo một bên bức màn, bên ngoài, chỉ có một phen dù lẻ loi là nằm ở đó, nhưng đã không còn bóng dáng của người phụ nữ kia.
Lý Mạn Ni lúc này mới là thở ơhafo nhẹ nhõm một hơi, bất quá, tâm tình cô lại thoáng bất an.
Cô sợ, cô thật sự sợ, đứa con gái trong miệng Hạ Nhược Tâm nói là con của Sở Luật, tay cô đặt ở trên bụng mình, cô cỡ nào mong muốn đứa bé, nhưng lại không có, vẫn luôn là không có.