Cô không nghi ngờ điều Thẩm Vi nói, con người ở vào điều kiện ác nghiệt thì chuyện gì cũng có thể làm được. Cô chỉ mong cho sớm tới đất liền, tránh cho bọn cô bị những người kia biến thành đồ ăn. Nếu là như thế cô tình nguyện bị ném xuống biển cho cá ăn chứ không nguyện ý cho người ta ăn.
Thẩm Vi ngày càng cảm thấy mê man, thân thể của cô hơi chao đảo. Hạ Nhược Tâm đi phía sau đỡ lấy cô, có lẽ thật sự sẽ ngã xuống.
Chờ sắp đến nơi Hạ Nhược Tâm đột ngột kéo tay Thẩm Vi, cô lấy bàn tay bóp mạnh vào các ngón tay của Thẩm Vi, cơn đau truyền đến khiến Thẩm Vi cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô cố gắng lên tinh thần, nhận lấy phần cơm của mình.
Cô bê bát lên, trong bát là cháo, mỗi người còn có thêm hai bánh bột ngô, so với trước kia là nhiều hơn một cái.
“Đây là bữa cuối cùng sao?” Hạ Nhược tâm gặm bánh bột ngô trong tay. “Cho chúng ta nhiều hơn một cái.”
Thẩm Vi cắn một miếng. “Chị cảm thấy như sắp đến địa ngục, không cho chúng ta ăn thì cũng sắp phải vứt.”
Nghe được lời này Hạ Nhược Tâm thở dài nhẹ nhõm.
Nói như vậy hẳn sẽ không bị ăn thịt, mặc kệ bọn họ muốn đi đâu, đích của bọn họ là cái gì, về sau sẽ làm gì, thân phận của các cô sẽ thế nào, ít nhất cuối cùng các cô sẽ không nằm trong bụng người khác.
Hạ Nhược Tâm lại lấy hai viên thuốc cho Thẩm Vi, chính mình cũng lấy một viên, trước tiên cứ phải dùng thuốc đã, không thể để lúc sắp vào bờ là lúc bị người khác quăng cho cá ăn.
Thẩm Vi nhận lấy đưa vào trong miệng, uống thêm một ngụm cháo loãng, cuối cùng lúc này cũng không còn bị mắc vào cổ họng, thuận lợi nuốt xuống.
Chén cháo loãng này cũng khiến cổ họng khô khốc của các cô đỡ đau hơn, cũng khiến bụng các cô được bổ sung một ít.
Thẩm Vi ăn xong lại ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm cầm bát của hai người đi tới đặt ở phía trước thùng rồi trở lại. Cô ngồi bên cạnh Thẩm Vi, nắm lấy tay của chị ấy, cũng không dám ngủ, cô sợ mình ngủ rồi Thẩm Vi sẽ bị quăng xuống biển.
Đột nhiên lại có một trận ầm ĩ khiến cô giật mình, người cũng lập tức tỉnh táo.
“Lại một người phát sốt, làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể quăng tiếp.”
“Quăng nữa? Đã quăng ba người rồi.”
“Không quăng thì toàn bộ đám này sẽ bị lây bệnh, khả năng chúng ta chưa đến nơi thì tất cả đã chết hết, mọi việc chúng ta làm đều sẽ thành uổng công.”
“Đành vậy.” Người đàn ông kia khiêng cô gái không còn cảm giác gì. “Nếu có thuốc thì tốt rồi, có khi chỉ cần uống một viên thuốc là được.”
Hạ Nhược Tâm đưa bàn tay vào trong túi, tay nắm chặt lọ thuốc nhỏ kia, cuối cùng cô vẫn buông ra. Một tay cô vẫn nắm tay Thẩm Vi, ngón tay Thẩm Vi có chút lạnh lẽo, nhiệt độ cũng không cao, tiếng thở cũng đều đều, hẳn đã khỏe lại không ít.
Cuộn tròn người lại, Hạ Nhược Tâm lại sờ soạn lọ thuốc cô giấu trong áo. Không phải cô không muốn cứu, mà là không thể, lọ thuốc nhỏ này là cô để lại cho cô và Thẩm Vi, lúc này mà làm người tốt thì chỉ có thể hại chết chính mình.
Sàn nhà sóc một ít, cũng không biết thân thuyền đã chạm vào cái gì, một con sóng đánh tới hay đáy thuyền chạm vào đá ngầm ở biển. Có khi cô hy vọng thuyền này không như Titanic, đụng phải một núi băng trôi, như vậy cô mới có thể tiếp tục tồn tại, mặc kệ có bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt, cô còn có người muốn gặp, có việc muốn làm.
“Thẩm Vi, có ai mà chị rất muốn gặp không?” Đột nhiên cô hỏi, chỉ là nửa ngày Thẩm Vi đều không nói lời nào, cô cũng nghĩ Thẩm Vi sẽ không trả lời.
Thẩm Vi mở hai mắt, cô nghiêng mặt đi, vốn dĩ con ngươi vô thần lúc này lại có một mảnh kí ức lưu lạc.
“Chị muốn gặp Tam ca, muốn nói cảm ơn với anh ấy. Ngần ấy năm trời chị đều chưa nói một lần, đều là anh ấy nhường nhịn che chở cho chị, vậy mà chị lại toàn gây chuyện cho anh ấy.”
“Đúng rồi, Cao Dật đâu, sao không thấy em nhắc tới anh ấy?”
Cao Dật…
Hạ Nhược Tâm ôm lấy đầu gối của mình, kỳ thật cô có thể sờ được thấy xương đùi mình nhô ra như những que củi.
Cô đã thật lâu không nghĩ tới cái tên Cao Dật này, có khi cuộc sống con người tràn ngập những điều không ngờ trước, người cho rằng sẽ là cả đời kỳ thật cũng không được mấy năm, thậm chí là một năm.
“Bọn em chia tay rồi.” Cô hơi nhếch khóe môi đã khô nứt.
Không phải cười, chỉ là muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Cô vùi đầu vào hai đầu gối, đôi khi nghĩ lại cứ ngỡ là chuyện của kiếp trước. Nếu hỏi cô có yêu Cao Dật không thì cô cũng không dứt khoát được. Có lẽ yêu, có lẽ không yêu, có lẽ còn chưa đến mức yêu, hoặc có lẽ là yêu chưa đủ sâu nặng.
Giữa bọn họ không có nhiều điều sâu sắc, cho nên lúc chia tay cũng chỉ bình đạm như nước.
Thẩm Vi không tiếp tục hỏi nữa, cũng giống như Hạ Nhược Tâm không hỏi cô thêm.
Lúc này hai người còn chưa trao đổi xong chuyện cũ của mình đã bắt đầu chìm vào im lặng. Thuyển thi thoảng xóc nảy tiếp tục không biết sẽ mang hai cô chạy tới đâu. Biển sâu mênh mông vô bờ.
***
“Tiểu Vũ Điểm, tới ăn cơm.” Lâm Thanh cầm thìa cho Tiểu Vũ Điểm ăn.
Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt đầy nước, cứ như vậy nhìn nó. Ngón tay Lâm Thanh hơi run rẩy nhưng cuối cùng vẫn đặt thìa vào bên cạnh miệng nhỏ của bé.
Tiểu Vũ Điểm ăn một miếng, mi nhíu lại, sau đó lắc đầu.
“Anh, Tiểu Vũ Điểm không ăn.”
“Sao lại không ăn?” Lâm Thanh trầm mặt lại. “Mẹ em có nói không được kén ăn, kén ăn thì không phải là bé ngoan. Nếu em không ăn mẹ em sẽ vĩnh viện không quay về.”
Tiểu Vũ Điểm hơi mếu máo, nghe được mẹ sẽ không quay về liền sợ, lúc này bé mắt nhắm mắt mở cô gắng để Lâm Thanh đút cho ăn.
Cửa bên ngoài chợt mở ra, Lâm Thanh vội vàng đem bát cơm đặt phía sau mình.
Tiểu Vũ Điểm vừa quay đầu lại, người cũng nhảy xuống ghế nhựa chạy tới người đàn ông đang đi vào.
“Ba.”
Sở Luật bế con gái lên, sau đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ.
“Sao con lại khóc?”
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi rồi nói. “Anh nói nếu không ăn cơm mẹ sẽ không về.”
Lâm Thanh đứng lên, tay cầm cơm cũng có chút hơi run run.
Sở Luật nhàn nhạt liếc qua Lâm Thanh một cái, khi anh đi qua nó mới dừng chân.
“Sau này đừng dọa em.”
“Chú, cháu biết rồi.” Lâm Thanh ngẩng khuôn mặt tràn đầy vẻ hối lỗi. “Bởi vì em không ăn cơm cho nên…”