“Mẹ, nghe mẹ nói kìa, con là con gái mẹ sao mẹ lại khách khí như vậy?”
Bọn họ đi vào trong phòng khám, không biết ở lúc này một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ không chớp.
Nhược Tâm, Thẩm Ý Quân?
Lục Tiêu Họa cảm giác rất kỳ quái, dường như đã nghe qua những cái tên này. Nhược Lâm, là Hạ Nhược Tâm sao, nhưng cái tên Nhược tâm này cũng không phải cái tên quá lạ mà rất phổ biến, nhưng Thẩm Ý Quân ở trong trí nhớ củ cô lại có chút quen thuộc. Tuy cô không có nhiều ký ức nhưng chỉ cần cô có cảm giác này liền nhất định có quan hệ với cô.
“Lục Tiêu Họa… Lục Tiêu Họa, số ba mươi bảy Lục Tiêu Họa.”
Lục Tiêu Họa xem phiếu thứ tự trong tay mình, bên trên chính là số ba mươi bảy. Cô vội đứng lên mang theo phiếu thứ tự của mình tiến đến. Ở đây có bác sĩ nổi danh ngồi bác, bác sĩ này là một bác sĩ nổi danh về thần kinh.
“Đầu cô từng bị thương?” Bác sĩ chừng hơn năm mươi tuổi hỏi Lục Tiêu Họa.
“Đúng vậy.” Lục Tiêu Họa gật đầu. “Người nhà tôi nói tôi từng bị thương nặng phải cắt hết tóc.” Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc mình. “Cho nên tôi không nhớ chuyện trước kia, chỉ là tôi luôn nằm mơ nhưng mỗi lần tỉnh lại tôi lại không có ấn tượng gì, hơn nữa bị mất ngủ nghiêm trọng.”
Lục Tiêu Họa nói tình huống của mình cho bác sĩ, bác sĩ nhớ kỹ sau đó để cô làm một loạt bài xét nghiệm. Lục Tiêu Họa hoàn tất loạt bài kiểm tra, cuối cùng chỗ cô bị thương không phải chỗ khác mà là đầu óc.
Cô ra ghế nghỉ chân ngồi, lại gặp Dương Nhược Lâm cùng người phụ nữ tên Thẩm Ý Quân kia, Dương Nhược Lâm vừa nhìn thấy cô sắc mặt liền biến đổi.
“Nhược Tâm, sao tay con lạnh như vậy?” Thẩm Ý Quân sờ tay con gái, có chút lo lắng: “Thêm sắc mặt của con sao lại không tốt như vậy, hay con cũng khám một chút xem sao?”
“Mẹ, không cần, con không có việc gì, chỉ là nơi này có chút ngột ngạt.” Dương Nhược Lâm nói, liền nắm tay Thẩm Ý Quân rời khỏi nơi này, giống như Lục Tiêu Họa là mãnh thú hay rắn độc gì cần tránh xa.
Lục Tiêu Họa lấy điện thoại ra, xem thời gian một chút, kết quả kiểm tra của cô phải một giờ nữa mới có, cô cần phải chờ ở đây.
Nhưng là, hai người vừa rồi… Cô nắm tay lại, cuối cùng vẫn bấm một dãy số, vốn dĩ cho rằng có thể sẽ không gọi được, kết quả ngoài ý muốn điện thoại rất nhanh có người nghe.
“Chào anh, là Sở tiên sinh phải không?” Cô hỏi. “Tôi là Lục Tiêu Họa.”
“Phải, là tôi.” Giọng Sở Luật khàn khàn vẫn rất khó nghe.
“Sở tiên sinh, anh bị bệnh sao?” Lục Tiêu Họa cảm giác giọng Sở Luật khác lạ, thật sự đã có bệnh.
“Tôi không sao.” Gần đây giọng Sở Luật đều như vậy, nghe một lúc sẽ quen. “Lục tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?” Giọng anh tuy khàn khàn nhưng lại hoàn toàn không có một tia phập phồng, trong giọng nói tuyệt đối không để lộ ra điều gì khác thường.
“Có một việc muốn hỏi anh.” Lục Tiêu Họa lật trong tay một đống tờ xét nghiệp. “Anh có biết một người phụ nữ tên là Thẩm Ý Quân không?”
Bên kia Sở Luật nửa ngày không nói khiến Lục Tiêu Họa cho rằng có phải sóng điện thoại có vấn đề.
“Tại sao cô lại hỏi về bà ấy, cô nhớ ra điều gì sao?” Sở Luật nắm chặt điện thoại, ngón tay cũng căng thẳng theo. Mỗi một lần nói trong cổ hòng lại truyền đến đau rát, nhưng anh chẳng sợ lại một lần xé rách yết hầu vẫn muốn nói, chẳng lẽ cô ấy đã nhớ ra.
“Không.” Lục Tiêu Họa cũng muốn nhớ ra nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy, nếu có thể nhớ thì đã sớm nhớ, cũng không đến mức hiện tại cô phải tới bệnh viện. “Tôi chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, không biết trước kia có quan hệ gì với tôi không?”
Yết hầu Sở Luật lại truyền đến một trận đau, giống như có sợi dây đang thít chặt cổ anh khiến anh không còn không khí để thở.
“Bà ấy không có quan hệ gì với cô cả.”
“Thật sao?” Lục Tiêu Họa có chút thất vọng, quả nhiên là không có quan hệ a.
“Nhưng, bà ấy là…” Sở Luật lạnh giọng nói. “Bà ấy là mẹ ruột của vợ tôi.” Giọng anh nói xong cũng truyền đến điện thoại bị ngắt cuộc gọi.
Lục Tiêu Họa đặt điện thoại vào trong túi xách.
Vợ mà Sở Luật nói chính là Hạ Nhược Tâm, vừa rồi Dương Nhược Lâm lại gọi Thẩm Ý Quân là mẹ, mà Thẩm Ý Quân lại gọi cô ta là Nhược Tâm, trên đời này không có chuyện sẽ trùng hợp như vậy, cho nên Dương Nhược Lâm đây là đang lừa người khác.
Cô bỗng nhiên đứng lên, rất chán ghét loại hành vi này của Dương Nhược Lâm, chỉ là sau đó cô lại ngồi xuống, dường như chuyện này không có quan hệ gì với cô cả.
Dương Nhược Lâm nhận ai là mẹ, Thẩm Ý Quân nhận ai là con gái thì có liên quan tới cô sao?
“Lục Tiêu Họa, cô đã có kết quả kiểm tra.”
Lục Tiêu Họa vội vàng đứng lên lấy kết quả kiểm tra của mình, trong tay có hơn mười trang giấy, cô xem không hiểu gì.
Bác sĩ xem xét nửa ngày, sau đó đứng lên kiểm tra đầu Lục Tiêu Họa rất lâu.
“Lục tiểu thư, cô thật sự bị thương ở đầu sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Lục Tiêu Họa sờ sờ trán mình, người nhà đều nói như vậy, ngay cả Cao Dật cũng thế, bằng không giải thích chuyện cô bị mất trí nhớ như thế nào.
“Chắc chắn không phải.” Bác sĩ ngồi xuống. “Tôi đã kiểm tra đầu cô, đầu cô không có dấu vết bị thương nào, cũng không có vết sẹo do phẫu thuật. Nếu bị thương tới mức cô bị mất trí nhớ thì chắc chắn trên đầu phải lưu lại dấu vết, nhưng cô lại không có.”
“Còn có…” Anh lật các tờ kết quả xét kiệm của cô. “Các kết quả kiểm tra của cô đều bình thường, cơ thể cô không có vấn đề gì cả, còn trí nhớ của cô không loại trừ là do vấn đề tâm lý.”
Bác sĩ đã suy ngẫm nửa ngày, lấy kinh nghiệm vài chục năm của ông thì Lục Tiêu Họa không giống như mất trí nhớ do tác động tới thân thể, cũng không giống như bị thần kinh.
“Không biết Lục tiểu thư có biết tới thôi miên không?”
Bác sĩ khép lại các báo cáo xét nghiệm trong tay. “Cũng thật trùng hợp, tôi có một người bạn là chuyên gia ở phương diện này, trước đây không lâu thật sự có một người bệnh tâm thần bị quên một số chuyện nhờ anh ấy thôi miên mà đã hồi phục và được xuất viện.”