“Tôi muốn đi nghỉ ngơi, tổng giám đốc, mong anh cứ tự nhiên.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, từ ‘tổng giám đốc’ kia không có một tia tôn kính, nếu đổi thành thời điểm khác thì chỉ thấy xa cách, mà lúc này giọng của cô nghe thế nào cũng ra được sự châm chọc.
“Phụ nữ thật phiền phức.” Sở Luật lắc đầu, tiếng thở dài cũng không biết là lần thứ mấy.
Cho nên, ngàn vạn không thể để một phụ nữ quyến rũ chết ngươi, bằng không cuối cùng ngươi chỉ có thể chết. Mà hiện tại anh đã ở bên cạnh cái chết, nhưng quái dị là anh một chút cũng không hối hận, cho dù là về sau anh thât muốn chết ở trong tay người phụ này anh cũng nguyện ý.
Hạ Nhược Tâm đóng cửa lại, cô ngồi dựa lưng vào cánh cửa, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới cảm thụ được không khí đã thay đổi. Cô đứng lên, đầu vẫn dựa vào cánh cửa, một cánh tay vẫn cứng đơ như cũ, vẫn còn hơi ê ẩm đau.
Sở Luật, anh từng nói chúng ta sẽ cùng đi đến một bước, nhưng nơi nào mới là điểm gặp nhau, là lúc anh chết hay vẫn là lúc em chết?
Cô không biết đang hỏi ai, hỏi chính mình hay người nào, mà không ai có thể cho cô đáp án, chính cô cũng không thể.
***
Tiểu Vũ Điểm lôi kéo tay mẹ, tóc bé đã dài đến vai, rũ xuống rất mềm mại xinh đẹp. Mẹ của bé thật khéo, giúp bé bện một bím tóc thật đẹp, phía dưới còn có một cái nơ con bướm màu hồng phấn. Đứa bé xinh đẹp đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, đương nhiên Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đến lớn đều khiến mọi người chú ý, nhưng cũng được di truyền tính cách của Sở Luật cho nên lá gan rất lớn, kỳ thật lúc nào cũng là tiểu cô nương đầy ngạo khí.
Khuôn mặt bé tự tin nhìn về phía trước, lúc này bộ dáng của bé thật đúng càng ngày càng giống ba.
“Mẹ!” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, kéo tay mẹ.
“Làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, xoa xoa đầu con gái.
“Tiểu Vũ ĐIểm muốn tới đó chơi.” Bé chỉ cầu trượt cách đó không xa.
“Đi thôi.” Hạ Nhược Tâm nắm tay con gái đưa bé tới cầu trượt. Hôm nay là cuối tuần, vừa lúc có thời gian cho nên cô mang theo con gái tới đây chơi một chút, có điều tay cô vẫn còn bó bột hơi vướng, cũng không biết rốt cuộc khi nào mới có thể tháo bột ở cánh tay, hiện tại cô có khác gì tàn tật đâu.
Tiểu Vũ ĐIểm buông tay mẹ, hào hứng leo lên mặt trên của cầu trượt, sau đó ngồi xuống trượt xuống dưới.
“Bà nội, cháu muốn chơi cái kia.” Lúc này đột nhiên có âm thanh truyền tới khiến Hạ Nhược Tâm không thoải mái. Thật đúng oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này có thể gặp được người quen, đương nhiên người quen kia cũng phát hiện các cô.
Tống Uyển tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, oán hận của hai người bắt đầu từ quả thận của Tiể Vũ Điểm, chỉ cần Sở Tương sống trên đời này một ngày liền vĩnh viễn cũng là mạt sát không xong Tống Uyển từng cướp đi một quả thận của Tiểu Vũ Điểm.
Chuyện gì Hạ Nhược Tâm đều có thể tha thứ, đều có thể coi như chưa từng xảy ra, chỉ có chuyện này là cô không thể.
“Bà nội, cháu muốn đi chơi cái kia.”
Sở Tương tất nhiên là thấy được Tiểu Vũ Điểm đang chơi ở đó.
Không thể nói ai sinh trẻ con giống ai, chỉ có thể nói ai dạy trẻ con giống ai.
“Đi thôi.” Tống Uyển cười tủm tỉm nói với Sở Tương.
Sở Tương hào hứng chạy tới, váy liền áo hồng nhạt rất xinh đẹp, liếc mắt một cái liền đã biết đây là một đứa trẻ nhà giàu có. Sở Tương leo lên trên cầu trượt bắt đầu chơi, tuy rằng người nó thật sự to đã không còn phù hợp nhưng nó vẫn thích.
Tiểu Vũ Điểm vừa thấy chị tới liền không muốn chơi, bé muốn đi tìm mẹ. Nhưng đôi mắt Sở Tương lóe lên, Tiểu Vũ Điểm vừa trượt xuống thì nó đặt mông trượt xuống theo. Tiểu Vũ Điểm chưa kịp đứng dậy hai chân Sở Tương đà trườn đến.
Lúc Hạ Nhược Tâm để ý thấy đều đã chậm.
Hai chân Sở Tương đã đạp vào lưng Tiểu Vũ Điểm, cơ thể người trượt xuống lực rất mạnh, hơn nữa Sở Tương còn lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi, sức lực cũng lớn hơn nhiều. Tiểu Vũ Điểm vừa định đứng lên gọi mẹ, kết của Sở Tương đạp hai chân vào lưng bé khiến bé lao về phía trước.
Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy tới ôm đỡ con gái lên, liền thấy cánh tay con gái đã bị trầy da.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đau, mẹ không khóc.”
Tiểu Vũ Điểm nâng hai tay trước mặt Hạ Nhược Tâm: “Mẹ thổi phù phù sẽ không đau.” Hạ Nhược Tâm dùng một tay bế con gái lên, Sở Tương chột dạ đã chạy đến núp sau lưng Tống Uyển.
Tống Uyển rõ ràng vừa rồi nhìn thấy hết, cũng thấy được Sở Tương cố ý nhưng lại bảo vệ Sở Tương ở phía sau, bà nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm, đây rõ ràng là muốn bênh vực Sở Tương.
Hạ Nhược Tâm chậm rãi đứng lên, bế con gái rời đi. Lúc này Tiểu Vũ Điểm đặt cằm lên bả vai mẹ, đôi mắt cực giống Sở Luật cứ như vậy nhìn chằm chằm Tống Uyển không chớp mắt.
Tống Uyển nâng mắt lên, nhìn vào đôi mắt không biểu tình của Tiểu Vũ Điểm cực kỳ giống đôi mắt của con trai mình, bà dời theo ánh mắt của bé, cuối cùng đều đặt trên người Sở Tương.
“Bà, cháu không cố ý.” Sở Lương nắm bóp ngón tay của mình, sợ bà sẽ mắng nó.
“À, không có việc gì.” Tống Uyển lấy tay xoa đầu Sở Tương. “Bà sẽ không trách cháu.”
“Ba có đánh Hương Hương không?” Sở Tương lại hỏi một câu mà Tống Uyển không thể trả lời. Bà hiểu tính tình con trai mình, với tính của Sở Luật, sợ lần này Sở Tương bị đánh khả năng không tránh khỏi, liền tính không đánh sợ là Sở Tương cũng trốn không thoát trừng phạt của Sở Luật.
“Đừng sợ.” Tống Uyển đã nghĩ ra. “Có bà ở đây ai cũng đừng hòng đụng tới Hương Hương của bà.” Tống Uyển đã quyết định sẽ bảo vệ cho Sở Tương, mặc kệ bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ đến động tới một sợi tóc của Sở Tương.
Lúc này Hạ Nhược Tâm không có thời gian tính toán với Tống Uyển, cũng không có thời gian trừng phạt Sở Tương, cô còn muốn đưa con gái đi xem vết thương. Trong lòng cô bắt đầu không áp được sự oán hận đã từng ngày một chút tăng thêm, cô bắt đầu thấy hận, đúng vậy, chính là hận, giống như Tống Uyển hận cô.
Không có ai được tạo ra từ bùn cả, cũng không có ai là không có tính tình, Tiểu Vũ Điểm chính là cô mang nặng đẻ đau.
Là mẹ Sở Luật thì thế nào, cô cười lạnh, ngay cả Sở Luật cô cũng không muốn, vì cái gì lại kiêng nể mẹ Sở Luật.
Cô đưa Tiểu Vũ Điểm đến bệnh viện kiểm tra, có kết quả kiểm tra cô mới yên tâm, Tiểu Vũ Điểm không có chuyện gì lớn. Tay của bé bị trầy da, hai tay của bé bị bao lại bằng vải bố như bánh trưng, lúc này ngoan ngoãn ngủ trong lòng mẹ.
Lúc Sở Luật vội vã chạy tới nhìn thấy cảnh này, tay con gái được bọc lại, mặt Hạ Nhược Tâm lạnh tanh không biểu tình ôm con gái, mà cánh tay của cô còn không thể cử động được.