Tiểu Vũ Điểm xoay mặt đi, mắt tràn ngập không chịu nổi áp bức và lăng nhục.
Lúc cô bị trói, có thể cô không ăn, có thể không uống, nhưng mà không thể ngăn cản mình đi WC, mà ở đây toilet cô có thể đến nhưng mà không thể cời quần, bọn họ làm cho cô nhục nhã, hành hạ cô.
“Đúng rồi.” Sở Tương lại cười, cười gần như cả người cùng run rẩy, sợ hãi kêu.
“Cô yên tâm, rất nhanh cha có thể tới cứu cô, hôm nay ông ta phải về nhà, đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô gặp cha cô, không đúng, các người còn có thể làm bạn dưới hoàng tuyền, kiếp sau, cũng có thể làm một đôi cha con.”
Cô ta nhìn thời gian, “Đúng vậy, tôi cũng phải đi thay một bộ quần áo, có thể tiếp đón cha chúng ta thật tốt.”
Cô ta đi thẳng ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm nhắm mắt lại, cô không khóc, cũng không có sợ, cô chỉ đang nghe tiếng bước chân của Sở Tương.
Một chút, hai cái, rồi sau đó đóng cửa.
Một, hai, ba… thời gian trôi qua, mãi đến 10 phút qua đi, bên trong này đã không có những thanh âm khác. Cô nắm chặt hai tay mình, sau đó đem cánh tay của mình, dùng một góc độ vô cùng kỳ lạ xoay vặn ra.
Lúc này, toàn thân của cô dẻo giống như là không có xương cốt, mềm mại không thể suy nghĩ giả, đến chỗ các đốt ngón tay cũng giống như đều có thể gãy đi, đương nhiên, khi đó cũng xuất hiện tiếng xương cọ sát.
Rồi sau đó không bao lâu, sợi dây kia bị rơi xuống đất.
Tiểu Vũ Điểm từ đất bò dậy, nhưng mắt cô cũng hoa lại, lại một lần nữa ngã ngồi xuống đất, ngã mạnh mẽ xuống.
Cô dùng lực cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, lại một lần nữa cô bò dậy.
Chạy tới cửa, cô sờ soạng cửa đã đóng thử xem, cái khóa đóng lại, nhưng mà, cũng có thể là Sở Tương quá mức tự tin, cũng là Lâm Thanh quá khinh thường, bọn họ cho rằng bây giờ bọn họ không có tý sơ hở nào, cho nên đến đóng cửa không phải đóng cực kỳ nhanh, mà khóa từ loại này cũng không phải khóa từ loại bình thường, khi mở cần nhất là kỹ xảo, nếu không thì chỉ càng khóa càng chặt.
Mọi người Sở gia thích là loại khóa từ này, nơi nhà cũ Sở gia cũng đều dùng loại khóa này, còn hiện tại nơi Sở Luật ở đều đổi thành mật mã có mở khóa bằng vân tay.
Mà Tiểu Vũ Điểm cô ở vô cùng may mắn, nơi này đều là khóa từ bình thường, mà cũng không phải khóa vân tay.
Cô đem khóa từ vặn về bên phải một chút, lại hướng trái vặn ba lần, cuối cùng lại quay trở lại, hướng bên phải hai lần, sau đó lại xoay chuyển.
Két một tiếng, cửa mở.
Cô mở cửa, lại đem khóa trái cẩn thận, tay cũng là dùng lực xoay vặn nhanh xong chuyện tay cầm cái cửa, đem cái chuôi khóa từ khóa hai cái, chỉ cần hai lần khóa, cần hai thanh chìa khóa, mà việc này, Sở Tương hẳn là không biết, cho nên khi bọn họ mở cửa, sẽ phải tốn một ít thời gian, cũng có thể cho cô thêm một ít thời gian.
Tiểu Vũ Điểm chạy về phía trước, quần áo có mùi thối rất khó ngửi, hiện tại cô cũng không biết mình là cái dạng gì, thậm chí cũng không không thèm để ý có phải hay không mình đầu trọc.
Thực ra có phải đầu trọc hay không đều đã không có vấn đề gì, hiện tại cô sợ nhất chính là ba, cô sợ ba bị bọn họ lừa.
Bây giờ đang cố gắng nhớ lại lịch trình của ba, ba nói máy bay của ba sẽ trở về lúc hai giờ chiều, cho nên cô vẫn có thời gian, đúng vậy, cô vẫn có thời gian.
Cô chống tay lên tường, sau đó người ngồi xổm xuống nôn ra, nhưng mà dường như cái gì cô cũng không có ăn qua, chỉ uống nước, mà hiện tại cô nôn cũng chỉ có nước, nhưng cảm giác chua loét trong bụng vẫn khó có thể chịu đựng được, cô đặt tay ở trước ngực mình, dùng lực nắm chặt áo ở trước ngực, sau đó đưng lên, tiếp tục chạy.
Nơi này gần đây có bệnh viện, đúng vậy, là bệnh viện, cô muốn tìm chú Cao.
Đến nơi, sắp đến nơi, rốt cuộc, cô thấy được bác sĩ cách đó không xa, mà lúc này trước mặt cô tự nhiên tối sầm lại, thiếu một chút lại ngã xuống đất, mà cô dùng lực cắn chặt ngón tay mình, dùng đau để nhắc nhở mình tỉnh táo.
Không sợ, ừm, không sợ, Tiểu Vũ Điểm kiên trì, nhất định sẽ đến, một lát có thể cứu cha rồi.
Cô dường như đều dùng ý chí của mình để đi về phía trước, cố gắng lê từng bước chân.
Khi cô chạy vào trong bệnh viện, toàn thân thê thẩm giống như là điên, từ người cô đều là những mùi thối khó ngửi, còn có đầu tóc cũng bị cắt hết, thậm chí ở da đầu cũng bị tổn thương.
Cơ thể cô hơi lảo đảo.
Tìm chú Cao, phải tìm chú Cao, dường như cô đều kéo hai chân của mình đi về phía trước, mà bảo vệ trong bệnh viện, còn tưởng rằng cô là kẻ điên nào đâu đến, muốn lôi cô ra ngoài.
“Chú Cao, chú Cao…”
Đột nhiên ánh mắt cô đau xót, hình như nhớ tới cái gì, cô nhớ, ừm, cô nhớ… Giống như trước đây cô gọi ba Cao Dật…
Cao Dật vừa lúc làm xong một ca phẫu thuật, vừa định muốn cùng người đồng nghiệp nói cái gì đó, mấy người bảo vệ lôi kéo không ngừng một người phụ nữ điên vùng vẫy.
Xảy ra chuyện gì, Cao Dật đi tới, làm sao lại bắt người.
“Chủ nhiệm, hình như là một người điên.” Bảo vệ lấy tay dắt người đi.
Mà lúc này Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay với Cao Dật.
“Chú Cao…” Giọng nói của cô vô cùng khàn, đường như đều là không có âm thanh, nếu không chú ý nghe, thật nghe không hiểu tới cùng là cô đang nói cái gì.
Cao Dật liếc mắt qua một cái, cảm thấy người phụ nữ bị bảo vệ bắt có chút quen mặt, lại nhắc nhở anh câu nói chú Cao kia, đôi mắt của anh không khỏi rụt một phen.
“Tiểu Vũ Điểm?”
Anh vội vã đi qua, cũng ngăn hai tay bảo vệ, dùng tay áo của mình lau khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này, quả nhiên đúng là Tiểu Vũ Điểm.
“Làm sao cháu lại biến thành như vậy rồi hả?”
“Chú Cao…” Tiểu Vũ Điểm dùng lực nắm chặt tay áo Cao Dật, “Nói cho cha cháu biết, nói cho cha không cần đi, có nguy hiểm…”
Cao Dật vội vàng bảo người ta tìm cáng tới đây, hiện tại cảm giác đứa nhỏ này vô cùng không tốt, toàn thân đều sưng phù, mà anh sợ nhất chuyện, có phải hay không đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm dùng lực kéo chặt tay áo Cao Dật: “Gọi điện thoại cho cha, cầu xin chú…”
Cô vô cùng cố chấp, cô cố chấp giống như cha, cho dù là chết, phần cố chấp này đều vẫn tồn tại.
“Được, cháu đừng vội, chú gọi, chú gọi.” Cao Dật vội vàng lôi di động ra, nhưng số điện thoại Sở Luật là như thế nào anh cũng không giống như biết.
Tiểu Vũ Điểm run rẩy lông mi dài, cả người dường như muốn đi vào hôn mê.
Nhưng mà miệng của cô vẫn động.
“Cha, điện thoại cha…”
Mà cô nói đứt quãng ra một dãy các con số.
Cao Dật vội vàng nhớ bấm, sau đó gọi qua.
Lúc này, Sở Luật máy bay vừa mới hạ cánh, anh vươn tay lấy máy, vừa mới mở ra nhìn thấy tin nhắn của con gái.