Hạ Nhược Tâm xoa cánh tay của mình, một chút sức lực cũng không có, thậm chí không cách nào nâng cao lên được. Lúc các cô nghỉ ngơi thì có người tới đây thu vàng, có người nộp lên nhưng phần lớn vẫn là không có. Hiển nhiên người tới đây thu vàng vẫn vừa lòng, miệng nói một tràng cũng không ít.
Nhưng Hạ Nhược Tâm nghe vẫn không hiểu gì.
Có hai người mang một thùng cơm tới.
Hạ Nhược Tâm nuốt nước miếng, bụng đau nhức khó chịu nhưng cũng đang rất đói.
Một tay cô ôm lấy bụng của mình, đi theo sau những người khác, cầm bát chuẩn bị múc cơm ăn. Mỗi người được nửa bát cơm vàng này, cũng không có đồ ăn, mà Hạ Nhược Tâm phát hiện những người vừa rồi nộp lại vàng sẽ được một bát lớn cơm, còn có thịt ăn, cũng có một bát canh để uống. Những người còn lại chỉ có thể ăn cơm không uống nước lã.
“Em có thể chịu đựng được không?” Thẩm Vi lo lắng hỏi, cô biết thân thể Hạ Nhược Tâm chỉ cần bà dì tới là sẽ đau chết đi sống lại, hiện tại còn phải xuống nước, còn phải uống nước lạnh.
Phụ nữ vốn dĩ trong vài ngày này không thể đụng tới đồ lạnh, nhưng các cô hiện tại…
“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm nắm cánh tay Thẩm Vi, kết quả bụng lại tê rần, tay cô bấu mạnh thêm một chút. Thẩm Vi không cử động, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, giống như hiện tại không phải Hạ Nhược Tâm bấu vào cánh tay cô mà đang bấu vào một khúc gỗ.
“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm vội vàng buông lỏng cánh tay, nhưng hiện tại cô cũng không dám cử động, có một dòng nhiệt đang theo ống quần cô chảy xuống dưới, mùi máu tanh lại càng nồng lên.
“Còn không có việc gì, sức khỏe em thì được bao nhiêu.” Thẩm Vi ngồi xuống, các cô dường như sẽ được nghỉ ngơi một lúc nhưng không có ai quay lại trong phòng để nằm, có thể thấy được một lát các cô sẽ lại phải xuống sông đãi cát.
Hạ Nhược Tâm than một tiếng, tay ôm chặt lấy bụng mình, cô cười khổ: “Em không sao, dù sao cũng đã sinh được một đứa con, chỉ có chị kìa. Ở trong nước lạnh một thời gian dài, sợ là về sau với thân thể sẽ không tốt.”
Kỳ thật dù cô nói không rõ ràng, nhưng không phải là có thể, mà là nhất định. Vết thương trên người không nói, nhưng cứ tiếp tục ngâm vào nước lạnh như vậy không phải sẽ khiến phụ nữ bị vô sinh sao?
Thẩm Vi dựa lưng vào một bề mặt tường, ánh nắng bỏng rát chiếu tới bên cạnh mặt cô.
Không sinh được con thì có làm sao? Cô đã không thể có con được nữa.
‘Cạnh, cạch, cạch’, có tiếng gậy gỗ đập xuống đất, những cô gái khác đều đã sôi nổi cầm lấy ca của mình đi xuống sông.
Hạ Nhược Tâm cũng đi xuống, ngày này cô vẫn luôn chịu đựng sự đau đớn truyền tới từ bụng, rất nhiều lần suýt chút nữa cô choáng váng mà ngã xuống sông, thỉnh thoảng có từng dòng nhiệt chảy theo ống quần của cô xuống, mà nước sông trước sau đều lạnh ngắt.
Ngày hôm nay cô cùng Thẩm Vi không ai tìm được chút vàng nào. Đối với việc này các cô đã trở thành nô lệ, nếu các cô không muốn bị đánh, không muốn ăn không no, không muốn nước cũng không có mà uống thì không thể không tìm thấy vàng.
Người nào đào được rồi có thể ăn ngon uống tốt, còn những ai không đào được như vậy sẽ bị gậy gộc, người nào đào được sẽ đổi được một ít đồ sinh hoạt, ví như giấy vệ sinh, bàn chải, kem đánh răng linh tinh, đương nhiên cũng có đồ ăn đặc biệt.
Buổi tối hôm đó chính là thời điểm thảm nhất của Hạ Nhược Tâm trong nhiều năm, tính từ lúc rời khỏi Sở gia. Lúc đó dù cô không có tiền trong túi nhưng cũng không đến nỗi như bây giờ, vừa đau vừa mệt, nhưng nước mắt cũng không dám chảy ra.
Đêm cô ôm lấy chăn nệm ra chỉ ngủ trên ván giường vì sợ làm bẩn chăn nệm, chính là khổ sở, cả đêm cô không ngủ được, lăn qua lộn lại, cảm giác ngày càng đau hơn.
Ngày hôm sau cô lại có một chút cơm vàng, không có đồ ăn, không có canh, cũng không có nước ấm. Bụng cô cũng ngày càng đau hơn, lại còn phải chịu đựng tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh.
May mà vận khí của Thẩm Vi tốt, tìm ra được một chút vàng cát, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người Thẩm Vi đem vàng đi giao nộp, những người đó cùng cô khoa chân múa tay nửa ngày, có thể là hỏi cô muốn được cái gì, Thẩm Vi cũng huơ huơ tay một chút, hai người cứ như vậy nửa ngày thời gian mới có được tiếng nói chung.
Sau đó không lâu Thẩm Vi đem một thứ nhét vào lòng Hạ Nhược Tâm: “Nhân dịp đang nghỉ ngơi thì dùng đi.”
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, vừa thấy đồ vật trong lòng mình mũi liền cay cay. “Chị có thể đổi lấy đồ ăn, cho em cái này làm gì?”
“Cầm lấy đi, về sau chị cũng phải dùng, phụ nữ không có cái này không được.”
Thẩm Vi đẩy cô một chút, Hạ Nhược Tâm đứng lên, bụng đau nhức nóng ran, ở phía dưới dính nhớp cũng khiến cô khó chịu, thậm chí còn có những cái đó không ngừng nhỏ xuống đọng vết trên quần của cô.
Cô tìm được một chỗ khuất không có ai, đương nhiên những người này không sợ cô sẽ chạy trốn, bên ngoài đều có hàng rào, dù cô có là khỉ cũng khó mà bò được ra bên ngoài.
Thẩm Vi cho cô là một cuộn giấy vệ sinh, mấy thứ này đối với tình trạng hiện giờ của các cô chính là xa xỉ, cho nên cô cũng chỉ dám dùng một chút. Tìm được vàng cũng không dễ dàng gì, vận may tới thì một ngày sẽ có, giống như Thẩm Vi, vận may không tới thì khả năng cả tháng cũng đừng hòng mò được một chút, giấy vệ sinh này Thẩm Vi cũng cần dùng, cho nên cô phải tiết kiệm một chút mới được.
Lúc cô quay lại đã tới lúc làm việc, giấy vệ sinh cô ôm ở trong lòng. Cô xuống nước, lúc này cũng hy vọng mình may mắn, có thể tìm được một chút vàng thì tốt, chỉ là thật đáng tiếc, hy vọng luôn no đủ nhưng hiện thực lại là gầy yếu.
Cô vớt ra chỉ có hạt cát, cũng không có cát vàng. Hôm nay ngoại trừ Thẩm Vi tìm được một chút vàng, không còn ai tìm thấy vàng nữa, cho nên lúc bọn họ vào nhà mỗi người trên vai đều ăn một gậy, hơn nữa đều không có chút lưu tình nào.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa bả vai của mình, đi vào phòng. Vừa đến khu vực của mình nhắm mắt lại liền ngủ, bụng vẫn đau nhức không thoải mái, cô cong người ôm chặt lấy bụng mình, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rỉ ra.