“Tốt, hôm nay họp đến đây thôi.” Sở Luật nói xong liền tắt màn hình trên tường, sau đó một tay bế con gái lên.
“Bảo bảo, chơi có vui không?” Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt to đen láy của con gái.
Tiểu Vũ ĐIểm vươn tay đặt lên mặt ba, sau đó dùng khuôn mặt mình cọ cọ vào mặt ba, cho dù ba của bé có tức giận đi chăng nữa thì cũng sẽ vì động tác này của bé mà lòng cũng mềm theo. [Các bạn đọc truyện trên gacsach.com nhé]
Con gái anh trước nay anh đều không đánh chửi, anh chỉ có một cô con gái, mà con gái anh cũng rất ngoan.
Cũng không biết vì sao bé lại thích làm chuyện này, từ khi có một lần bé chạy vào lúc anh đang họp, sau đó lại vô tình biểu diễn vài động tác cơ bản nhưng đều khiến cho những người họp ở đây sợ ngây người, dường như bé rất thích coi những động tác này như trò chơi, không có việc gì liền tới đây dọa các giám đốc, các quản lý ở công ty anh.
Nếu nói là trẻ con tùy tiện kỳ thật không bằng nói là Sở Luật mặc kệ con gái, chỉ cần con gái vui vẻ, đừng nói con gái dọa những người đó, cho dù khiến họ lộn nhào, hay muốn anh lộn nhào anh cũng sẽ đi học.
“Hôm nay chúng ta về nhà ông nội được không?” Anh thả con gái xuống dưới, lại ngồi xổm người xuống thương lượng với con. Tiểu Vũ Điểm vẫn giống như trước, rất không thích ngôi nhà đó, bé thích ông nội nhưng lại không thích bà nội, càng không thích Sở Tương.
Sở Luật rất muốn đuổi Sở Tương đi, chỉ cần con gái không thích anh sẽ quăng đi cho dù đó là Sở Tương, nhưng Tống Uyển lại không rời Sở Tương, Sở Tương là một tay bà nhận về, một tay bà nuôi lớn, là nơi bà ký thác tinh thần.
Cho nên hiện tại Sở Tương vẫn ở lại nơi đó, nếu không là cuối tuần anh sẽ không mang con gái về.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay mình, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái, đây là đồng ý đi cùng ba.
Vào cuối tuần, Trịnh An Trạch đã trở lại, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy tới sau đó biểu diễn cho anh xem những động tác gần đây bé được học.
“Leng Keng giỏi quá, biết làm thêm nhiều động tác rồi.” Trịnh An Trạch xoa mái tóc mềm mại của em gái, sau đó nó nắm lấy tay em gái đi tới trước mặt Sở Luật.
“Cháu chào chú.”
“Ừ.” Sở Luật vỗ nhẹ bả vai Trịnh An Trạch. “Chú tìm giúp cháu một thầy dạy Tae Kwon Do, sau này cháu theo thầy học võ.”
“Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ học thật tốt.” Trịnh An Trạch gật đầu đồng ý, kỳ thật hiện tại nó đang học tập không ngừng, Sở Luật thật sự đã bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế của mình. Hiện tại nó chẳng những phải học cùng một lúc ba ngoại ngữ, máy tính, lúc này ngay cả Tae Kwon Do cũng muốn học.
Tuy rằng mỗi ngày đều rất bận rộn nhưng nó lại rất thích thú, nó không muốn mình rảnh rỗi quá cho nên nó sẽ nỗ lực học tập, mau mau lớn lên là có thể giống như chú bảo vệ được cho em gái.
Đàn ông ở Sở gia đều có nghĩa vụ của mình, chính mình có thể làm trâu làm ngưa, có thể mệt như một con chó vì nhân dân phục vụ cũng được, vì kiếm tiền cho mình cũng thế. Nhưng phụ nữ ở Sở gia thì cái gì cũng không cần làm, giống như Tống Uyển, giống như Tiểu Vũ Điểm. Mà Tiểu Vũ Điểm hiện tại còn được hai người đàn ông Sở gia nâng niu trên tay như bảo bối. Giống như hiện tại, dọc đường đi bé đều được ba ôm lấy, có khi ngay cả giày cũng không đi vào.
‘Ting ting’ một tiếng, Sở Luật ấn chuông cửa, một tay vẫn ôm con gái. Tiểu Vũ Điểm không quá vui vẻ khi về nơi này, sau khi xuống xe khuôn mặt nhỏ vẫn như bình thường, biểu tình này kỳ thật nếu nhìn kỹ thì thật sự giống như đúc ba của bé khi còn nhỏ.
“Sở tiên sinh đã tới.” Bảo mẫu vừa thấy Sở Luật liền vội vàng mở cửa để người tiến vào.
“Tiểu thư cũng tới a.” Bảo mẫu thích nhất Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cười với bà, sau đó dựa vào vai ba, không nói.
“Chào dì ạ.” Trịnh An Trạch lễ phép chào hỏi. Đã được một thời gian, nó cũng đã không còn sợ hãi cùng bất an, hiện tại đã là một công tử quý tộc, được giáo dục tốt nhất, cách nói năng ưu nhã, ngay cả những động tác bình thường đều đã được Sở Luật chỉ bảo.
“Chào An Trạch.” Bảo mẫu đặt tay lên đầu Trịnh An Trạch nghĩ thầm, đứa nhỏ này cho người ta cảm giác cùng Sở tiên sinh trước kia quả thực giống nhau như đúc, tuy rằng không có cùng huyết thống nhưng cảm giác lại rất giống cha con. Lâm Thanh đã đến Sở gia lâu như vậy nhưng còn kém nhiều quá, tuy rằng cũng coi như có lễ phép, nhưng so với Trịnh An Trạch thì không thể so được. Khó nói được là do Sở tiên sinh trực tiếp dạy dỗ mới đem đứa trẻ thành ưu tú như vậy, nhưng bà tin rằng đi theo Sở tiên sinh chắc chắn ưu tú hơn nhiều so với đi theo Tống Uyển.
Đương nhiên, Sở tiên sinh tự mình nuôi lớn con gái so với phu nhân nuôi lớn Sở Tưởng cũng không giống nhau.
“Cháu gái ngoan, tới ông bế.” Sở Giang vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền vội vàng đi rửa sạch tay, lại đây ôm cháu gái.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra để Sở Giang ôm, mà Sở Giang mỗi một lần thấy gương mặt xinh đẹp này của cháu gái nhỏ trong lòng ông liền rất vui vẻ, nhưng hiện tại cháu gái còn chưa thể nói chuyện lại khiến ông đau lòng.
“Tiểu Vũ Điểm, nói cho ông biết gần đây học được cái gì rồi?”
Sở Giang đặt Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất, thích nhất là xem cháu gái khiêu vũ.
Tiểu Vũ Điểm lui về phía sau mấy bước, sau đó nhún người chào đúng quy củ, rồi đem những động tác gần đây mình được học múa cho Sở Giang xem. Thân thể nho nhỏ mềm dẻo đáng sợ, mỗi một động tác đều khiến Sở Gian run như cầy sấy. Tuy rằng không phải lần đầu tiên xem nhưng vẫn khiến tim Sở Giang đập rất nhanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, rất nhiều lần ông muốn kêu dừng lại, không dám để cháu tiếp tục khiêu vũ, chân này sẽ không gãy, eo này sẽ không gãy chứ?
Sở Luật tiến bế con gái lên, sau đó xoa xoa mặt con gái. “Ba yên tâm, bé học ba lê chính là như vậy, trẻ con xương cốn vốn rất mềm, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm đã học rất nhiều, sẽ không có chuyện gì.” Anh lại đưa con gái cho ông, chính mình cũng ngồi một bên.
Con trai đã nói vậy nhưng Sở Giang vẫn lo lắng, thỉnh thoảng xoa tay bóp chân cháu gái, cảm giác không có vấn đề gì mới ôm cháu gái, cùng cháu chơi.
Sở Tương ở một bên mím chặt môi lại, nó xoay mặt qua đi tìm Tống Uyển.
“Bà nội, Hương Hương cũng muốn học khiêu vũ giống như em gái.”
Bảo mẫu Sở gia đứng bên âm thầm nhếch miệng, tiểu thư còn nhỏ, hơn nữa trời xui đất khiến lại học uốn dẻo, xương cốt mềm cho nên học nhanh, chứ những kiến thức cơ bản này không phải chỉ cần đỏ mặt hồng mắt là ai cũng có thể học được.