Sở Luật nâng đôi mắt lên, nhìn chằm chằm bé gái đứng trước cửa, bé gái được mẹ anh nhận nuôi về, đứa bé gọi là Sở Tương.
“Con lại đây.” Sở Luật đưa tay về phía bé, Sở Tương ngẩn người, sau đó đi đến, hiện tại trên người đứa nhỏ này mặc một bộ đồ mới, cả người đều là quần áo hàng hiệu, dù là như thế, nhưng từ bên trong xương cốt vẫn toát ra một loại không phóng khoáng.
Nguyên nhân anh không thích đứa nhỏ này không phải vì diện mạo, mà là đôi mắt đứa nhỏ này, anh tự nhận là năng lực nhìn người không tồi, đừng nói là một đứa bé, đối thủ kinh doanh chỉ cần anh nhìn nhiều hơn một lần là biết bản tính người này thế nào, là tốt hay xấu, là gian hay trá. Đứa bé này tuổi còn nhỏ nhưng lại có một đôi mắt tham vọng, có những đứa bé ngây thơ, nhưng cũng có những đứa bé tính toán, anh thật sự không tin bé vô tình đụng vào mẹ của anh, rồi đưa bé về nhà.
Bé như vậy đã có tâm địa, anh cũng không phải kẻ ngốc, nhưng từ nhỏ anh cũng hơn người khác một con mắt, chơi mưu mô, giảng tính toán, hàng ngàn người cũng không bằng anh, anh cũng không cảm thấy kì lạ, không phải mỗi đứa trẻ đều đơn thuần, cũng không phải mỗi đứa trẻ đều ngây thơ.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Anh nói với đứa bé trước mặt không phải cùng trẻ con nói chuyện mà là một đối thủ cạnh tranh.
Sở Tương dừng một chút, vừa thấy thần sắc vững vàng của Sở Luật, theo bản năng sợ hãi, bé né tránh không dám nhìn thẳng vào biểu tình trên mặt quá mức nghiêm trọng của Sở Luật.
“Nói đi, bao nhiêu tuổi rồi?”
Sở Luật kéo ngăn tủ ra lấy một điếu thuốc, nhưng vừa nhìn thấy mí mắt đứa nhỏ phía dưới này lại ném điếu thuốc trở lại.
Sở Tương bị thanh âm chấn động của Sở Luật doạ trắng mặt.
“Con… con năm tuổi.”
Năm tuổi, Sở Luật đánh giá đứa bé trước mặt, năm tuổi, lớn lên người nhỏ như vậy, khó trách anh liếc mắt nhìn một cái còn tưởng rằng đứa bé ba bốn tuổi.
“Hương Hương, Hương Hương.” Tống Uyển đi đến đây tìm Sở Tương.
“A Luật…” “Phịch” một tiếng, Tống Uyển trực tiếp đẩy cửa thư phòng Sở Luật: “A Luật, con có nhìn thấy Hương Hương của mẹ không?” Kết quả Tống Uyển vừa đi đến nhìn thấy Sở Tương, lập tức chạy tới bế Sở Tương lên.
“Ai nha, Hương Hương nhà ta ở chỗ này à, làm bà nội tìm mãi.”
“Bà nội…” Sở Tương làm nũng dựa cơ thể sát vào trong lòng Tống Uyển, giọng nói mềm mại làm trái tim Tống Uyển mềm nhũn.
Sở Luật ngồi ở ghế làm việc, nhàn nhạt nhìn toàn bộ cảnh trước mắt, khoé môi vô ý thức hướng về phía trước một cái.
“Lại đây, A Luật, ôm con gái con một cái.” Tống Uyển đem đứa bé trong lòng giao cho Sở Luật để anh ôm.
Sở Luật hào phóng vươn tay.
Sở Tương tự nhiên đến trong lòng Sở Luật, chỉ là khi tay của bé đặt trên vai Sở Luật nắm lấy, đầu mày Sở Luật không khỏi nhíu lại, nhưng không cũng không kêu ra tiếng.
“Xem biểu tình của con?” Tống Uyển tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Sở Luật: “Để con bế đứa nhỏ thôi mà con đã không tình nguyện như vậy, Hương Hương nhà ta lớn lên xinh đẹp như thế, con còn ghét bỏ cái gì?”
“Mẹ, con không có.”
Sở Luật muốn giải thích, nhưng cuối cùng cảm thấy đừng nói thì hơn.
“Ông bế.” Tống Uyển đưa đứa nhỏ trong lòng cho Sở Giang, chân tay Sở Giang luống cuống ôm Sở Tương, kì thật ông cũng chỉ có thể lắc đầu cứng đờ cơ thể, nhìn chằm chằm đứa bé rất xa lạ trong lòng này.
Có lẽ toàn bộ trong nhà cũng chỉ có Tống Uyển thích đứa nhỏ này, ngay cả Sở Giang và Sở Luật xác thật cũng là bị buộc phải tiếp nhận thôi, nhưng cảm tình có thể bồi dưỡng, nói không chừng sống lâu ngày có thể có cảm tình.
Tống Uyển kéo Sở Luật, mắng anh té tát một hồi mới giảm sự tức giận, trở về lại đùa vui chơi với cháu gái mới nhận nuôi.
“Bà có muốn suy nghĩ lại một chút không?” Sở Giang sợ vợ nhất thời quá trớn lại nhận định việc này, chờ đến khi nghĩ kĩ lại hối hận, rốt cuộc đây là nhận nuôi một đứa bé mà không phải nuôi một con mèo hay một con chó, hơn nữa đứa nhỏ này về sau dù là nam hay nữ sẽ được kế thừa toàn bộ quyền nhà họ Sở, dễ dàng quyết định như vậy có phải quá qua loa hay không.
“Không cần.” Tống Uyển vô cùng kiên định, bà cũng là một người cố chấp, mặc kệ thế nào, bà đã nhận Sở Tương, cũng có ý định nuôi dưỡng rồi, gọi bà một tiếng bà nội, hôm nay cả ngày cùng bé ở bên nhau, bà đã có cảm tình với đứa nhỏ này, nếu để bé đi bà sẽ thương tâm đến chết.
“Thế nào, ông ghét bỏ Hương Hương là một bé gái?” Tống Uyển trừng mắt nhìn Sở Giang, ánh mắt mang tính uy hiếp, dường như chỉ cần Sở Giang dám nói một từ, bà giống như sẽ rời nhà bỏ trốn.
Sở Giang lắc đâu: “Tôi không phải có ý này, hiện tại nam nữ đã sớm bình đẳng, cháu trai cháu gái đều được, tôi chỉ muốn bà lo nhiều một chút, rốt cuộc chỉ cần viết lên trên sổ hộ khẩu, về sau chính là con cháu nhà họ Sở.”
“Tôi quyết định rồi.” Tống Uyển đứng lên: “Ngày mai gọi người đến đây, chính thức nhận nuôi đứa nhỏ này.”
“Bà thảo luận vấn đề bất đồng này với A Luật một chút?”
Sở Giang nhắc tới con trai, hy vọng vợ có thể nghĩ nhiều hơn một chút, cơ hội lựa chọn rất nhiều, không thể nhất định cũng phải là một Hương Hương kia, cảm giác của ông với đứa nhỏ này không quá thích, về sau đây sẽ là cháu gái bọn họ, chính là sẽ gọi con trai một tiếng bố, nếu không thân thiết với con trai không phải rất phiền phức sao?
“Tính tình A Luật ông còn không rõ sao, nó sẽ không quản việc này.” Tống Uyển đối với những chuyện này một chút cũng không lo lắng, dù sao bà đã quyết định, bà định nuôi dưỡng đứa nhỏ này rồi.
***
Sở Luật lại một lần nữa ngồi bên trong bệnh viện, anh cởi áo trên ra, nhìn cũng không ra là bị thương, nhưng vừa mới cởi trên áo bị nhuộm thành một mảng máu.
“Sao lại thế này?” Cao Dật lấy kéo thẳng tay cắt áo của anh.
Quần áo này không rẻ, vừa lúc cắt có thể mua thêm một bộ, dù sao cũng là kẻ ngốc nhiều tiền.
Sau mấy nhát kéo, miệng vết thương của Sở Luật lộ ra, vốn dĩ miệng vết thương đã kết vảy, giờ lại nứt ra, ngay cả băng gạc cũng nhuộm đỏ, cũng không biết anh ta chịu đựng như thế nào dưới một loạt các hoạt động, nếu đổi lại là người khác đã sớm quỷ khóc sói gào. Nhưng anh ta thì không, giống như hiện tại người bị thương không phải anh ta mà là người khác, cũng như người bị thương không phải có thể của anh, mà là một khối thịt ba chỉ.
Đây là bởi vì trọng lực mà bị rách ra, người đàn ông này khiêng đồ quá nặng, hay là đánh nhau với người khác?