Tuy rằng bọn họ làm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Tiểu Vũ Điểm tỉnh.
“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, tay nhỏ nắm lấy áo Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm hôm nay vui lắm, chú mua kẹo cho Tiểu Vũ Điểm, còn mua cả mũ nữa này.” bé sờ cái nón kết trên đầu, rất vui.
“Còn có giày nữa nhá, mẹ ơi mẹ xem, Tiểu Vũ Điểm có xinh không?” Bé hơi đạp chân, cho Hạ Nhược Tâm nhìn thấy đôi giày.
“Xinh lắm.” Hạ Nhược Tâm khen con, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ của con, con gái cô đương nhiên là xinh đẹp nhất.
Mà cô không biết phải cảm ơn anh nhứ thế nào, đôi mắt cô loang loáng, tựa hồ là có vô số bọt nước ấp ủ, Cao Dật tiến lên một bước, đặt tay lên bả vai gầy yếu của cô.
“Anh đã nói rồi, đừng nói cám ơn, anh không thích.” anh cố ý trầm mặt, hơi có chút dọa người.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm lại cười khúc khích, bé không sợ chú đâu.
Đúng là lanh lợi, được rồi, anh đầu hàng.
Đầu hàng trước hai mẹ con này.
“Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ Điểm cũng đến giờ đi kiểm tra rồi,” Cao Dật cũng không rút tay về, vẫn đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, hy vọng có thể làm cho cô đi vững hơn một chút, anh vẫn luôn sợ cô sẽ ngã.
Hạ Nhược Tâm cũng nhìn ra sự ôn hoà không chút che giấu nào trong mắt Cao Dật, cô không tránh khỏi tay anh, cô muốn dựa vào một chút, bởi vì, cô muốn biết, có một người ở bên cạnh, đó là cảm giác như thế nào.
Thật sự là rất tốt, rất tốt.
Người ngoài nhìn vào thấy hai người họ giống hệt một đôi vợ chồng ân ái nhiều năm.
Người đàn ông thì dịu dàng, người phụ nữ thì mỹ lệ, mà đứa bé trong lòng cô lại cực kỳ đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm xoay người, hơi giật mình.
“Làm sao vậy?” Cao Dật cảm giác được thân thể của cô hơi cứng lại, còn có dáng vẻ giật mình của cô, cũng không thích hợp, anh nhìn theo mắt cô, thấy một người phụ nữ mặc váy đen, cô ta có chút lười biếng dựa vào bức tường, khóe môi cong lên, mà đôi mắt, không ngừng đánh giá họ.