Anh nắm chặt tay Lý Mạn Ni, đôi mắt trầm đi rất nhiều, là cô nói cho ba mẹ đúng không?
Lý Mạn Ni phát hiện Sở Luật nhìn mình bằng đôi mắt trách cứ, cũng không thể qua mặt, “Em xin lỗi, Luật, em chỉ không muốn anh làm chuyện nguy hiểm.” Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, như vậy, chỉ còn cách gọi bố mẹ chồng tới, cô khuyên anh không được, nhưng ai ngờ, ngay cả bố mẹ chồng cũng không khuyên được anh, ngược lại còn bị anh thuyết phục.
Sở Luật siết chặt tay Lý Mạn Ni, tuy cũng không tính là tức giận, nhưng đúng là có chút không vui, ann không thích cảm giác như vậy, anh thích khống chế hết thảy, nhưng không thích bị người ta tính kế, điều đó khiến anh cảm thấy áp lực, cảm thấy thiếu không khí, anh cũng có quyền tự chủ của mình, chứ không phải bị người ta kiểm soát.
Đặc biệt là chuyện cứu người này, từ khi bắt đầu, cũng đã quyết định.
“Ngày mai con sẽ đi gặp đứa bé kia, nếu không có gì ngoài ý muốn, như vậy cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành sớm, đứa bé kia không còn nhiêif thời gian nữa.”
“Được rồi,” hai vợ chồng ông Sở gật đầu một cái, hai người tay vẫn đan nhau, đối với quyết định của con trai, bọn họ không khuyên gì nữa, chỉ đồng ý.
Mà Lý mạn hơi rũ mắt, “Vậy ngày mai em đi cùng anh,” cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trên mặt là nụ cười thiện lương tới cực điểm, cô sẽ đi cùng anh, nhìn xem đứa bé kia trông như thế nào mà có thể khiến cho anh không màng nguy hiểm để cứu.
Tuy bác sĩ cũng đã sớm nói rằng không có gì nguy hiểm, nhưng làm sao cô có thể yên tâm.
“Có thể,” Sở Luật gật đầu, xem như đáp ứng yêu cầu của cô, chỉ đến nhìn đứa trẻ kia thôi, cô muốn đi thì tuỳ cô.
Sáng sớm, Lý Mạn Ni giúp Sở Luật thắt lại cà vạt, cô ngẩng đầu, dưới mắt có quầng thâm mờ mờ, có thể thấy được đêm qua, cô cũng không ngủ ngon.
“Yên tâm, anh không có việc gì,” Sở Luật vươn cánh ôm cô vào lòng, đạm thanh an ủi, bất quá, trái tim cứng rắn của anh mềm đi đôi chút, vì sự thiện lương và săn sóc của cô, có được một người vợ như vậy, anh, còn có cái gì mà không thỏa mãn.
Lý Mạn Ni nghẹn ngào một tiếng, sau đó ôm lấy eo anh.
“Luật, em yêu anh, cho nên, anh nhất định không thể rời bỏ em.” Giọng nói của cô mang theo một ít khó chịu khàn khàn, mà Sở Luật theo thói quen ôm lấy bả vai cô, không nói yêu, cũng không nói không yêu.
“Anh không bỏ đi đâu, em yên tâm,” anh cho rằng lời mình cam đoan sẽ là cả đời, có khi, có lẽ, nhưng lời cam đoan như vậy anh không làm được.