“Không…”
Tống Uyển còn chưa nói xong bên ngoài đã ‘cạnh’ một tiếng, cửa được mở ra.
Hạ Nhược Tâm quay người lại, lại đi tới gần tấm rèm, cô muốn thử cảm giác ngã từ tầng mười tám xuống, là tan xương nát thịt. Lúc này có một thân hình ấm áp ôm chặt lấy eo cô từ phía sau.
“Không sao chứ?” Cơ thể của anh hơi run run, hơi thở cũng có chút dồn dập, hẳn là mới chạy nhanh tới đây.
“Em không sao cả.” Hạ Nhược Tâm dựa thân thể mình về phía sau, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sân phía dưới, nếu là từ đây ngã xuống nhất định sẽ chết.
“Có thấy mệt không?” Sở Luật đưa tay lên trán cô, lại phát hiện trên trán cô đã có ít mồ hôi lạnh.
“Anh đưa em về.” Anh không hỏi gì cả, liền nhẹ nhàng uyển chuyển ôm cô gái này lên, trên mặt cũng lộ ra một ít lo lắng, đau lòng. Từ lúc anh tiến vào liền chưa từng liếc tới Tống Uyển một cái.
“A Luật, cô ấy…”
Tống Uyển không biết phải nói như thế nào, hiện tại bà vẫn đang sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Không được, không được, bọn họ không thể bên nhau, nhất định không thể ở bên nhau. Hạ Nhược Tâm về đây để trả thù, cô ta về để báo thù, cô ta sẽ hại chết con trai của bà.
“Mẹ, mẹ về trước, chờ con xong việc sẽ tìm mẹ.”
Sở Luật nói xong đã nhanh chóng rời đi, Tống Uyển còn lại như là bị mất đi sức lực, lập tức ngã ngồi trên mặt đất khiến Đỗ Tĩnh Đường khiếp sợ vội vàng đỡ bà dậy.
“Cô, cô sao vậy?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ ra ngoài có một chút, lúc trở về sao lại thành như vậy. Anh vốn sợ hai người phụ nữ này sẽ đánh nhau, kết quả không đánh, anh rất yên tâm, nhưng sau khi yên tâm lại có cảm giác có gì đó không đúng, cảm thấy có chút quỷ dị sởn tóc gáy.
“Tĩnh Đường! Đi.” Tống Uyển vội vàng đẩy Đỗ Tĩnh Đường: “Đừng cho anh họ cháu ở bên cạnh Hạ Nhược Tâm, cô ta sẽ hại chết anh họ cháu.”
“Không phải như thế đâu, cô, cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Đỗ Tĩnh Đường đỡ Tống Uyển ngồi xuống. Anh một chút cũng không tin Hạ Nhược Tâm sẽ hại Sở Luật, mấy năm rồi đều là Sở Luật hại người ta, hiện tại anh họ anh không làm gì người ta thì thôi, cô ấy vì cái gì lại muốn hại anh họ, có lý do gì, nguyên nhân gì để làm thế đâu. Giữa bọn họ nói trắng ra là không phải không có thâm cừu đại hận, nhưng chuyện trước kia đã sớm hiểu rõ, cũng chỉ là hiểu lầm. Hiện tại anh họ không phải đã nhận sai, đang bồi thường sao.
“Cô không nghĩ nhiều.” Tống Uyển lại đứng lên. “Cô ta sẽ hại A Luật, cô ta về để báo thù.”
Lúc này Tống Uyển nói đã có chút lộn xộn, bà nhớ tới câu kia ‘bà hủy hoại con gái tôi, tôi sẽ hủy hoại con của bà’ khiến toàn thân bà run rẩy, ngay cả đồ vật cũng không cầm được.
Cô ta lại đây để báo thù, cô ta muốn lấy mạng bọn họ.
Cô ta làm thế, cô ta nhất định sẽ làm thế.
Đỗ Tĩnh Đường còn nói gì đó nhưng bà đã không nghe được.
Lúc này, Hạ Nhược Tâm dựa lên trên bả vai Sở Luật, không ai thấy được môi cô khẽ cong lên, lộ ra nhè nhẹ chút lạnh lùng. Gió bên ngoài lạnh lẽo thổi khiến một ít lá cây rụng xuống, ánh mắt cô đưa qua thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ nhỏ, đang cười cười nói nói cùng nhau. Lòng cô chua xót, đồng thời cũng nhịn xuống sự đau đớn trực trào qua khóe mắt. Nhất định phải kìm lại, nhất định không được khóc, muốn đổ máu cô cũng phải dùng máu của kẻ thù để báo thù cho đứa con gái đáng thương của cô.
Sở Luật lái xe rất nhanh, sợ thân thể Hạ Nhược Tâm lại xuất hiện vấn đề. Gia Hân Bảo đã nói, thân thể cô là một chuyện, tinh thần cô lại là chuyện khác, tinh thần không tốt thì thân thể cũng không có khả năng dễ dàng khỏe mạnh. Thật vất vả cô mới có chút da chút thịt, thân thể cũng khá hơn trước kia nhiều, vậy mà anh không tốt, anh quên mất nhà anh còn có người ở đó.
Gia Hân Bảo vốn dĩ mới vừa buồn ngủ, kết quả bị điện thoại của Sở Luật gọi vội tới, còn may khoảng cách không xa, khi anh vội vã chạy đến thì Hạ Nhược Tâm đã ngủ rồi.
“Không có gì chứ?” Sở Luật hỏi Gia Hân Bảo, thần sắc anh có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không quá tốt trừ phi nghe được Hạ Nhược Tâm bình an vô sự.
“Yên tâm đi, không sao cả.” Gia Hân Bảo kiểm tra mọi thứ cũng thở phào nhẹ nhõm. “Chỉ là ngủ rồi nhưng tâm tình của cô ấy có chút không ổn.”
“Sở tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, Hạ tiểu thư rốt cuộc vì chuyện gì mới biến thành như vậy? Nếu khúc mắc của cô ấy được giải thì bệnh sẽ rất mau tốt, còn cứ lặp lại như vậy sẽ là một gánh nặng rất lớn cho thân thể của cô ấy.”
Sở Luật ngồi xuống, đem tay Hạ Nhược Tâm thò ra bên ngoài đặt lại vào bên trong chăn, nếu hỏi nguyên nhân vì sao cô lại vậy thì anh không biết, anh thật sự không biết.
“Cô ấy không thoải mái có thể là vì mẹ tôi.” Anh đưa bàn tay to lớn của mình đặt lên khuôn mặt cô. Kỳ thật có một số chuyện anh cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, cho nên nhất thời cũng không biết mở miệng như nào.
“Vậy thì trước mắt đừng để bọn họ gặp mặt nhau. Đúng vậy, cách đơn giản nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.”
“Tôi biết, cảm ơn.” Sở Luật lại nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, lúc này mới phát hiện ngón tay cô rất lạnh.
Gia Hân Bảo cảm thấy sự có mặt của mình là dư thừa cho nên liền đi ra, để lại Sở Luật và Hạ Nhược Tâm bên trong. Gần buổi tối Hạ Nhược Tâm tỉnh lại, Sở Luật vẫn nắm tay cô, đôi mắt đen lúc này khép lại dường như ngủ rồi, có thể thoáng thấy người đàn ông này cũng thật sự mệt mỏi. Cô ngồi dậy, cũng cẩn thận rút tay mình ra, sau đó nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng dừng trên ấn đường của anh, muốn chạm vào anh một chút nhưng cuối cùng cô thu tay lại.
Kéo chăn ra, cô đứng lên, sau đó để chân trần đi ra ngoài. Cô có thói quen đứng ngoài ban công, cũng là thói quen nhìn vạn ngôi nhà sáng đèn, có chồng, có vợ, có con cái, có gia đình.
Nhưng gia đình cô ở đâu, con cô lại ở nơi nào.
Lúc này từ phía sau có hơi ấm áp sát, cô biết là anh đang lại gần.
“Em đang nhìn gì thế?”
Âm thanh Sở Luật vang bên tai cô mang theo cả sự ấm áp của anh.
“Không có gì, chỉ nghĩ. Trời tối rồi, em nhớ Tiểu Vũ Điểm.”