“Cùng chào hẹn gặp lại ông nội đi.” Hạ Nhược Tâm xoa đỉnh đầu của con nói, chuẩn bị đưa Tiểu Vũ Điểm về nhà. Tiểu Vũ Điểm chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau mẹ về nhà cũng không quên vẫy tay chào ông nội.
Sở Giang thả lại thẻ vào bên trong túi quần, mới nhớ tới cô ngay cả một nửa tài sản nhà họ Sở cũng không muốn nhận thì sao có thể nhận đồ của ông. Ông quá rõ ràng, kì thật cô không muốn có quan hệ với người nhà họ Sở thôi.
Nếu Tiểu Vũ Điểm không phải là con cháu duy nhất của Sở gia, nếu cô không thấy bọn họ đáng thương, có lẽ, Hạ Nhược Tâm đều không muốn nói thêm một câu với người nhà họ Sở.
Lúc ông trở về, Tống Uyển vội vàng đứng lên.
“Tiểu Vũ Điểm đâu?”
“Về nhà.”
Sở Giang ngồi xuống sofa, vừa thấy Sở Tương đang chơi búp bê, tuy rằng không nói gì thêm nhưng sắc mặt đã thay đổi.
Tống Uyển thất vọng, bà còn đang hy vọng Sở Giang có thể mang Tiểu Vũ Điểm về. Nhưng kết quả vẫn không có, khi nào bọn họ mới đến ngày có thể nhìn thấy cháu gái.
“Hương Hương, cháu lại đây.”
Sở Giang đột nhiên gọi tên Sở Tương.
Sở Tương sửng sốt, lại vùi vào người Tống Uyển.
Tống Uyển cũng biết Sở Giang muốn làm gì. Sở Tương đứa nhỏ này trong lòng bà thật sự thích, nhưng vừa nhớ tới hôm nay nó cào Tiểu Vũ Điểm bị thương, trong lòng luôn khó chịu, nếu về sau Tiểu Vũ Điểm quay về, nó và Tiểu Vũ Điểm không thể chung sống hòa thuận thì làm sao bây giờ.
“Đến chỗ ông nội đi.” Tống Uyển đứng lên, tính cách nhà họ Sở, chính là mắt không thấy tâm không phiền.
Sở Tương nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Sở Giang, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng.
Sở Giang lạnh lùng đánh giá đứa trẻ trước mặt, cái tâm tư nhỏ này, ở trước mặt ông đã sống hơn nửa đời người, nói trắng ra là đừng nói đến Sở Tương năm tuổi, cho dù ba mươi lăm tuổi, đến chỗ ông cũng không dám biểu hiện ra mặt.
“Tôi mặc kệ cháu có bao nhiêu tâm tư, cháu phải nhớ thân phận bản thân mình, Tiểu Vũ Điểm là con cháu Sở gia, cháu chỉ là được Sở gia nhận nuôi, cháu an phận thủ thường thì sẽ không thiếu cháu, cũng sẽ không bạc đãi cháu. Nhưng nếu cháu có bất kì tâm tư nào, tôi lập tức đưa cháu đi.”
Sở Tương vẫn luôn kinh sợ, sau khi Sở Giang nói xong, hai con mắt của bé đã phiếm hồng, bộ dáng gần như rất đáng thương, nhưng cho dù bé là người đáng thương cũng không đại diện người của Sở gia.
***
Nói không chừng Sở gia mưa gió, mà kì thật cũng giống Lý gia, mưa gió bấp bênh, suy tàn quá nhiều.
Chuyện mà mẹ Lý sợ nhất chính là những ảnh chụp không tốt đó, ảnh chụp một ngày không tới tay, bà lại một ngày không thể yên tâm.
Mà đây đã không biết là lần thứ mấy mẹ Lý đi vào cái nhà trẻ này, lần này bà không phải đến thăm những đứa trẻ này, chỉ là vì muốn tìm vợ chồng Sở thị. Lúc ban đầu bà hầu như mỗi ngày đều đến Sở gia, chỉ là nghĩ Sở Luật có thể ở xem xét Mạn Ni đã theo anh ta bốn năm, có thể buông tha cho Lý gia bọn họ một lần này hay không. Chỉ là mỗi một lần đều đóng cửa không tiếp*, ăn canh này nhiều, bà chỉ muốn nôn ra.
*”Đóng cửa không tiếp” = ăn “Bế môn canh” 闭门羹: Tương truyền vào thời Đường, có một kĩ nữ ở Tuyên Thành họ Sử tên Phụng rất xinh đẹp, cầm. kì, thi, hoạ đều tinh thông, nên rất nhiều chàng trai nghe tiếng tìm đến, hi vọng được kết bạn với nàng. Nhưng không ít người vì khó gặp nên không được như nguyện. Vì sao lại khó gặp Sử Phụng? Bởi Sử Phụng tiếp khách có một quy củ không thành văn: Trước tiên nàng yêu cầu khách phải đưa ra một bài thơ, nếu sau khi thấy hay mới bằng lòng gặp, sau đó mới nói đến chuyện kết giao. Nếu khách không biết làm thơ, hoặc giả bài thơ làm không hay, nàng sẽ bảo người nhà đem một bát canh đãi nơi cửa, khéo từ chối gặp khách. Lâu dần, khách đến thăm thấy có bát canh, biết được ý, liền chủ động cáo từ. Sau khi câu chuyện được lưu truyền, mọi người dùng “bế môn canh” làm đại danh từ mang ý nghĩa cự tuyệt.
Cho nên bà mới cố ý đến đây muốn cầu tình cho Lý gia. Bà không dám hy vọng xa vời Lý gia và Sở gia còn có thể kết thân gia, chỉ là hy vọng bọn họ đừng làm khó nhà mình là được, có thể cho nhà bà một lối thoát, có thể cho con trai bà một con đường sống. Còn những cuốn phim ảnh chụp bà cũng muốn lấy về, những thứ kia đến cuối cùng không nằm trong tay bà, bà đến cả chết cũng không nhắm mắt. Còn chưa tính rằng bà cũng lớn tuổi rồi, cho dù có mất mặt thì có thể vứt đi đâu, vốn dĩ Lý gia cũng không còn, nhưng mà Mạn Hiên của bà, nó còn trẻ mà.
Thật ra bà không biết, hiện tại Sở Luật căn bản không có thời gian đi quản Lý gia bọn họ, còn có Lý Mạn Hiên, Lý Mạn ni, những tấm phim ảnh chụp tiêu cực đó, những thứ anh giữ khi gửi đi anh cũng đã hủy hết. Anh cũng không nghĩ sẽ đuổi cùng giết tận Lý gia. Anh đã thực hiện xong tất cả, lấy về từ những thứ Lý gia những thứ thuộc về anh, Lý gia đã không còn được tập đoàn Sở thị hậu thuẫn, cho dù với tình huống của Lý gia hiện tại cũng không có khả năng là Đông Sơn tái khởi*.
*Cụm có tính điển tích đại khái nghĩa là: Đông: hướng đông. Sơn: núi. Tái: lại lần nữa. Khởi: bắt đầu. Ý nói là núi xanh còn đó, sẽ có thể bắt đầu 1 lần nữa.
Chỉ là những thứ anh mất đi, cả đời này cũng không thể lấy về.
Đối với mẹ Lý hiện tại đã sớm không còn một thân quần áo hàng hiệu như trước kia, những đồ trang sức quý giá có thể bán lấy tiền đều đã bán hết. Nếu là trước đây bà đều dùng lỗ mũi đến hướng lên trời, có ưu thế Lý gia ở bên trong xã hội thượng lưu. Mà hiện tại lại quay trở về quá khứ, không thể trách người khác, cũng chỉ là Lý gia bọn họ tự làm tự chịu.
Đi vào bên trong nhà trẻ vẫn giống kiến trúc trước đây, vẫn nhiều trẻ con như vậy, nhiều cô giáo như vậy. Chỉ là bây giờ mẹ Lý đã không còn là bà của quá khứ, quá khứ của bà cao cao tại thượng.
Hiện tại bà cúi đầu, chỉ có thể dùng đỉnh đầu để nhìn người, đi đến đâu đều bị xem thường, sẽ thu được những ánh mắt châm chọc và cười nhạo. Con gái bà không ngừng từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thật ra ngay cả bà cũng thế.
Không có người con rể Sở Luật này, thật sự Lý gia bọn họ là cái gì cũng không phải, bà là cái gì cũng không phải, huống chi bây giờ Lý gia đã suy tàn ngay đến cả thương gia cũng không bằng.
“Thông gia…” Bà từ xa đã thấy được hai vợ chồng Sở thị, lúc này đang yên tĩnh ngồi một bên nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa. Mà bà không rõ, những đứa trẻ này có cái gì để mà xem, ầm ĩ như vậy, không nghe lời như vậy.
“Thông già, thật sự vừa khéo, không thể tưởng được hai người cũng ở chỗ này.” Bà liếm mặt nói lấy lòng, cũng ngắm mắt nhìn theo những đứa bé. Nhưng khi vừa thấy được đứa bé Tiểu Vũ Điểmkia đang ngồi một bên lại làm bà chán ghét, sao lại là đứa bé kia.
“Thông gia.” Hồi lâu, bà thấy vợ chồng Sở thị ngay cả nhìn cũng không nhìn bà một cái, làm bà cảm thấy khó chịu đựng được, bà chỉ có thể làm thanh âm lớn hơn một chút, mà mặt cũng nóng ran.
Ba hiện tại nào có mặt, sớm đã không có.
“Lý phu nhân, bà xưng hô dường như là muốn thay đổi?” Tống Uyển có chút không kiên nhẫn nói, có thể đừng ở bên tai bà ầm ĩ tới ầm ĩ lui được không, bà đều không thể chuyên tâm ngắm nhìn cháu gái bé nhỏ đáng yêu của bọn họ được.
Sắc mặt Sở Giang cũng cực kém, ông đóng hai mắt, thật sự có một loại xúc động muốn quăng người phụ nữ này ra ngoài. Sao bà ta lại phiền như vậy, đã nói bọn họ đã sớm không phải thông gia, con ông và người con gái ác độc của bà đã ly hôn, bà còn muốn thế nào.
Một cô con dâu như vậy, Sở gia bọn họ nuôi không nổi.
“A, thực xin lỗi, Sở phu nhân, Sở tiên sinh.” Lý mẫu bị Tống Uyển nói á khẩu không trả lời được, đành phải lập tức thay đổi cách xưng hô,chỉ là bà tức giận ở nơi này, thật sự không dám phát.
Tiểu Vũ Điểm bước chân về phía bọn họ, bé ngẩng đầu nhìn người ông nội này, ông nội này mỗi ngày đều sẽ ở lại cùng bé, làm rất nhiều bạn bè rất hâm mộ. Mà bọn họ đối với bé cũng rất tốt, bé đã có thói quen không có việc gì thì sẽ đến nhìn xem ông nội, còn bà nội này, giống như cũng rất thích bé. Chị gái nhỏ kia cũng không tìm bé gây phiền toái, có điều bé lại cảm thấy chị gái nhỏ rất đáng thương, thật ra bé vẫn cảm giác bà nội là của chị gái nhỏ, nếu không bé chỉ muốn ông nội là tốt rồi.