Hạ Nhược Tâm cảm giác có chút buồn cười, cô muốn những thứ này để làm gì, nếu cô muốn, Sở Luật có thể đem một nửa gia sản chia ra cho cô, tài sản của Sở gia hiện giờ không cần một nửa, chính là 1% thôi cũng đủ bằng Bạch gia bây giờ, nhưng những thứ đó cô cũng không cần.
“Chỉ cần cô đồng ý, đến lúc đó tôi sẽ chấp thuận cho cô cùng con gái của cô gả đến Bạch gia.” Bạch Thần Phong lại nói.
Này một câu kia một câu, ông là đang biến Hạ Nhược Tâm cô thành một kẻ ngốc sao, nếu Cao Dật thật sự nhận tội thì anh sẽ phải ngồi tù, gả đến Bạch gia thì cô ở với không khí sao. Hơn nữa bên phía Bạch gia còn có Bạch Lạc Âm, cô ta chẳng phải chỉ nhìn thấy cô và con gái thôi liền muốn lột da tróc xương hai mẹ con cô ra sao, làm gì có chuyện Bạch Lạc Âm nguyện ý ly hôn hay chấp nhận Cao Dật cưới hai vợ. Chẳng lẽ gả cô cho Bạch Lạc Âm.
Bạch Thần Phong còn định muốn nói nữa nhưng Hạ Nhược Tâm liền không khách khí đánh chặn lời ông.
“Bạch tiên sinh, ông nói nhiều như vậy, tôi hiểu ý tứ của ông nhưng tôi cũng rất muốn biết, tại sao ông cho rằng tôi có khả năng đi khuyên Cao Dật, đem tội danh không thuộc về mình gánh vác trên người?”
“Bởi vì cô là Hạ Nhược Tâm.” Bạch Thần Phong thanh âm ngày một cao, đáy mắt dần hiện lên tia tức giận.
Bất quá, điều đó lại không ảnh hưởng gì nhiều đến Hạ Nhược Tâm cô, từ lúc Hạ Sở đem người của mình tới uy hiếp cô thì cô đã sớm không còn là Hạ Nhược Tâm, Bạch Nhược Phong uy hiếp còn không bằng một phần mười Sở Luật, nhưng hành động của Sở Luật lúc đó còn không xuất ra hết năng lực, ít nhất cô thừa nhận so với tưởng tượng của cô thì năng lực Sở Luật còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cô trào phúng nâng khóe môi lên, nét mỉa mai trong mắt càng đậm, nhưng Bạch Thần Phong lại không có khả năng nhìn ra.
“Tôi biết tôi tên Hạ Nhược Tâm, mà không phải Cao Dật.”
Bạch Thần Phong cũng cảm giác thấy chính mình vừa rồi quá nôn nóng, ông cố áp xuống buồn bực trong lòng, lúc này đây sắc mặt ông cũng hòa hoãn đi không ít, nhưng nộ khí trên người cũng không hề giảm đi mấy.
Ông cười lạnh: “Chỉ bằng ngày đó cậu ta chịu vì hai mẹ con cô mà lần đầu phản đối tôi, tôi liền biết chỉ cần cô đi khuyên cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đồng ý.”
“Không phải anh ấy nghe lời ông mà cưới Bạch Lạc Âm sao?” Hạ Nhược Tâm nâng khuôn mặt lên, nhàn nhạt cười, bất quá nét cười mang đậm hàm ý mỉa mai.
Quả nhiên, Bạch Thần Phong sắc mặt cứng đờ, đường đường là người đứng đầu một công ty, kiếm được rất nhiều tiền, quyết định nhiều quyết sách quan trọng nhưng lúc này lại chẳng khác gì một người không có lý trí, chỉ biết ăn nói bậy bạ, rất giống người đang bị bệnh tâm thần.
Hạ Nhược Tâm không biết nên nói ông ta là người cha có tình thương vĩ đại, hay là nói, tình yêu thương này hại Bạch Lạc Âm từ nhỏ muốn cái gì liền có cái đó, dù là không chiếm được cũng muốn hủy diệt cho bằng được.
“Bạch tiên sinh, xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, đi tới cửa đem tay đặt ở trên chốt, “Tôi sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện gì của ông, Cao Dật cũng sẽ không có khả năng thay thế Bạch Lạc Âm nhận tội, tội của con gái của ông ai cũng không gánh nổi đâu”
“Còn có…” Cô xoay người, không sợ phải nhìn thấy sát khí đằng sau mình.
“Bạch tiên sinh, ông không cần dùng ánh mắt để ép tôi sợ, trước đó vài ngày con gái của ông cũng từng đến nhà tôi, muốn đem tôi cùng con gái cùng nhau ném vào biển lửa, người kia hiện tại vẫn bị nhốt ở nhà lao, mệnh của con gái ông cao quý, chẳng lẽ mệnh của Cao Dật và hai mẹ con tôi đều hạ tiện sao?”
“Ép người bằng lời nói không phải là việc khó, chỉ là tôi không thể làm. Ông hôm nay có thể bởi vì Bạch Lạc Âm mà đưa ra quyết định người bình thường không thể tưởng tượng nổi như thế, thân là người làm mẹ như tôi, cũng vì muốn con gái mình được an toàn, thì việc tôi có thể làm đến ông cũng không thể tưởng tượng nổi đâu. Đừng tưởng người Bạch gia các người có quyền có thế mà làm càn, bất quá tôi cũng phải nhắc nhở ông một chút, Bạch tiên sinh ông cũng nên nên điều tra thân thế của tôi một chút.”
Lúc này, Hạ Nhược Tâm quyết dùng quyền thế của Sở gia không phải vì chính mình mà là vì Tiểu Vũ Điểm, cô cùng Sở Luật làm dư luận xôn xao, từ ly hôn đến đối chọi quyền nuôi con gay gắt, tất thảy đều không khó điều tra.
Ông ta muốn tìm ở cô một con đường giải thoát, ông ta tìm nhầm đường rồi.
Lúc này cô lại đem khóa mở ra, nhẹ nhàng kéo cửa.
“Bạch tiên sinh, tôi còn có việc, mong ngài đi trước cho.”
Bạch Thần Phong lần đầu tiên được thử nếm trải cảm giác bị đá ra khỏi cửa, liền có một cảm giác muốn giết người, Hạ Nhược Tâm mở cửa, đứng ở cửa, trước sau không đem Bạch Thần Phong để vào mắt.
Cô lại mở miệng: “Bạch tiên sinh, ông làm như vậy có nghĩ đến dì Vệ không? Bạch Lạc Âm là con gái của ông, Cao Dật cũng là con của dì Vệ, dì Vệ cả đời này đều là vì ông mà sống, con gái của ông là con gái ông, nhưng chẳng lẽ con trai của dì lại là con rơi con rớt sao. Bạch tiên sinh, tôi thừa nhận ông chính là một người cha tốt, nhưng là ông vĩnh viễn không phải là một người đàn ông tốt.”
Bạch Thần Phong sắc mặt trầm xuống, trầm ngưng đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên thân thể ông lại chững lại ở nơi đó, không tiến về phía trước một bước, Hạ Nhược Tâm nheo mắt mím môi, đây có lẽ là ý trời?
Con người có khi không thể làm chuyện xấu được lâu.
Người đứng bên ngoài không ai khác chính là Vệ Lan, lời bọn họ nói vừa rồi chắc hẳn bà đã nghe được, vốn dĩ căn nhà này cách âm không tốt cho nên rất dễ dàng nghe được âm thanh bên trong, hơn nữa giọng nói bọn họ cũng không nhỏ.
Tiểu Vũ Điểm đang ở nhà chơi, bên ngoài tiếng bước chân ngày càng lớn, cô liền biết là ai tới, là Ái Mễ cùng Mỹ Phù phu nhân.
Cô đi ra ngoài, để lại sự riêng tư cho đôi vợ chồng này.
Lúc này cổ họng của Bạch Thần Phong dần dần bị lạc đi, cho dù là tiếng kêu Vệ Lan cũng có cảm giác khô khốc khó nhịn.
Cánh môi Vệ Lan run lên trắng bệch, rồi đột nhiên bà nở nụ cười.
Mà nụ cười kia lại làm cho Bạch Thần Phong có chút sợ hãi, ông không biết vừa rồi Vệ Lan nghe được bao nhiêu, chính ông bây giờ thật sự rất sợ. Ngần ấy năm trời, lần đầu tiên ông nếm trải được cảm giác sợ hãi như thế.
Vệ Lan đi tới phía trước, bà vươn tay, mà Bạch Thần Phong cũng chưa động cũng làm tốt tư thế bị đánh, không có việc gì, chỉ cần bà ấy bình tĩnh lại rồi sau đó ông lại cùng bà ấy giải thích nguyên nhân, liền sẽ không có việc gì, việc của Cao Dật cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Chỉ là, Vệ Lan cũng không phất tay tiến đến cho ông một cái tát, bà chỉ vươn tay theo thói quen đặt ở trước ngực giúp ông chỉnh lại cổ áo, hơn hai mươi năm nay, bà vẫn luôn làm như thế. Có lẽ đây là lần cuối…