“Phải.” Sở Luật đặt con gái xuống, tức khắc mắt cửa hàng trưởng sáng ngời. Đúng là bảo sao búp bê babie, thật xinh đẹp. Đúng rồi, cô nhớ tới cái gì đó.
“Vừa lúc chúng tôi có một mẫu váy rất mới, tôi có cảm giác rất thích hợp với con gái của ngài.”
Nói, cô vội vàng tìm trong một đống quần áo mới lấy ra một bộ, là mẫu mới của một công ty thời trang trẻ em danh tiếng của nước ngoài vừa đưa ra thị trường, cô còn chưa kịp treo bảng giá.
Cô lấy ra một chiếc váy màu đỏ bánh kem, sau đó đưa tới trước mặt Sở Luật.
“Sở tiên sinh, ngài xem bộ này thế nào? Mặt trong váy đều được làm bằng bông tự nhiên sẽ không gây tổn thương làn da, kiểu dáng cũng là mới nhất, hàng đặc biệt chỉ có một chiếc.”
“Thích không?” Sở Luật đưa tay xoa đầu con gái, anh thật sự cảm thấy không tồi, có điều phải xem bảo bảo có thích hay không.
“Dạ thích.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, rất thích chiếc váy này.
Cửa hàng trưởng cũng rất vui vẻ, vị Sở tiên sinh này từ trước đến nay rất hào phòng, quần áo bao nhiêu tiền cũng sẽ mua cho con gái, đặc biệt là cửa hàng này được xem như cửa hàng thời trang cao quý nhất.
Cửa hàng trưởng mang Tiểu Vũ Điểm đi thử váy, lúc đi ra, Sở Luật rất thích con gái mặc chiếc váy này, màu đỏ của váy cần người mặc có làn da trắng mới có thể đẹp, mà con gái anh vốn thừa hưởng làn da trắng nõn của mẹ, đôi mắt rất to, lại mới được tạo kiểu tóc đặc biệt, hiện tại càng xinh đẹp giống một búp bê phương Tây.
Anh lấy thẻ của mình ra, chiếc này anh muốn, cứ để con gái mặc như vậy là được.
Còn quần áo cũ bỏ đi cũng được, dù sao đã mặc vài lần.
Cửa hàng trưởng không khỏi kêu một tiếng, quả nhiên là đại gia.
Sở Luật kéo tay con gái chuẩn bị đi mua đồ chơi, không nhìn người phải quay lại liếc nhìn bọn họ một cái. Sở Luật trong lòng rất tự hào, đây là con gái của anh.
Anh đưa con gái vào cửa hàng đồ chơi Hemxeo.net, chọn cho bé món đồ chơi bé thích, Tiểu Vũ Điểm chọn lấy một con búp bê xinh đẹp ôm vào lòng, lúc này có một bé gái tiền vào, vươn tay chỉ vào Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ, con muốn búp bê kia.”
“Được.” Mẹ cửa bé liền lấy trên kệ một con búp bê tương tự con búp bê Tiểu Vũ Điểm đang ôm, kết quả ‘bang’ một tiếng, bé gái ném búp bê xuống đất, không cầm.
“Con không cần con búp bê này, con muốn búp bê lớn.”
“Búp bê lớn?” Người phụ nữ ngơ ngác không hiểu. “Búp bê lớn nào?”
“Chính là búp bê mặc váy đỏ.” Bé gái lại vươn tay chỉ vào Tiểu Vũ Điểm. “Mẹ, con muốn búp bê lớn này, mẹ mua búp bê này về cho con được không?”
Người phụ nữ xấu hổ, thật muốn nói cho con gái đó không phải búp bê.
Tiểu Vũ Điểm ngoái nhìn về hướng hai mẹ con, sau đó chạy tới ôm lấy chân Sở Luật, rồi sau đó bé lại vươn đầu nhỏ nhìn lại một chút, bộ dáng rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Bé gái kia không khóc nữa, bé há to miệng ngạc nhiên, sau đó kéo kéo áo của mẹ. “Mẹ, búp bê biết chạy…”
Sở Luật bế con gái lên, trả tiền cho con búp bê của con gái rồi đi ra ngoài, phía sau vẫn còn có thể nghe được bé gái kia khóc.
“Mẹ, con muốn búp bê, con muốn búp bê biết chạy, mẹ nói với chú kia nhường búp bê cho chúng ta có được không?”
Sở Luật xoa xoa đầu con gái, khóe môi lại khẽ cong lên.
Đột nhiên Tiểu Vũ Điểm như phát hiện ra điều gì, bé giãy giụa tụt xuống khỏi lòng ba, sau đó bé chạy vội về phía trước ôm lấy hai chân một người phụ nữ, bé ngẩng mặt lên gọi: “Mẹ…”
Lục Tiêu Họa cúi đầu, vừa thấy đứa bé ôm chính mình liền không khỏi cười.
Tiểu Vũ Điểm hôm nay thay đổi nhiều nha, nhưng lại càng đẹp hơn, cô đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại của bé, thật đúng bị đánh gục bởi mái tóc này.
Về sau nếu cô có con gái cũng muốn được trang điểm cho con như vậy, nhìn rất xinh.
Nhưng câu ‘mẹ’ của Tiểu Vũ Điểm làm cô xấu hổ, cô thật sự không có con gái lớn như vậy, huống chi cô cũng thấy được cha của bé cũng ở nơi đó.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm vẫn ngẩng mặt lên, tay nắm lấy áo mẹ không buông.
“Sở tiên sinh, thật trùng hợp.” Lục Tiêu Họa phát hiện mình cũng chỉ có thể nói ra lời này.
“Ừ, thật trùng hợp.” Sở Luật đã đi tới, đưa tay đặt lên vai con gái. “Bảo bảo, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Vũ Điểm liều mạng lắc đầu, tai tay càng ôm chặt chân Lục Tiêu Họa hơn, không muốn buông tay. Sở Luật không có cách nào đối với cô con gái bướng bỉnh này, mà lúc này Lục Tiêu Họa cũng chỉ có thể tiếp tục xấu hổ.
Không lâu sau, cô ngồi trên xe của Sở Luật, trong lòng cô ôm một bé gái xinh đẹp như búp bê phương Tây.
“Xin lỗi.” Sở Luật nói. “Tôi chỉ có một con gái cho nên chiều bé một ít, bé thích thì mặc kệ như thế nào tôi cũng làm cho bé.”
“Bao gồm cả mẹ sao?” Lục Tiêu Họa kỳ thật là nói đùa.
“Đúng vậy.” Sở Luật nói rất đơn giản, cũng rất tùy ý. “Bé muốn mẹ tôi liền tìm cho bé một người mẹ.”
Trong lúc nhất thời Lục Tiêu Họa thật sự cảm giác người đàn ông này bị điên, không phải bé có mẹ sao? Lục Tiêu Họa nhớ tới người phụ nữ rất giống Tiểu Vũ Điểm kia, nhưng dường như Tiểu Vũ Điểm lại không thích người phụ nữ đó.
Phía trước là đèn đỏ, Sở Luật dừng xe, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua con gái đang rất vui vẻ, anh vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái.
“Mẹ của bé không còn nữa, cô gái kia rất giống vợ của tôi, bé muốn mẹ nên tôi tìm một người mẹ cho bé.”
“Thì ra vậy…” Lục Tiêu Họa không biết phải nói tiếp như thế nào. Hóa ra người đàn ông này đều nói thật, thật đúng là anh đã tìm một người mẹ cho bé, cũng thật khó trách người mẹ giả kia không biết thương bé, đã một lần suýt khiến bé bị rơi, mà mặc kệ có phải con đẻ hay không thì trẻ con đều vô tội đúng không.
Chỉ là, cô thật sự không rõ, sao đứa bé này lại cứ nhận cô.
“Tôi với mẹ của bé có giống nhau không?” Cô không nhịn được liền hỏi Sở Luật.
Sở Luật nhíu mày, nếu nói giống chỗ nào thì thật sự là không có chỗ nào giống, nhưng nếu nói không giống thì không đúng, vẫn luôn có cảm giác tương đồng nói không nên lời.
“Có lẽ giống cái gọi là cảm giác.” Sở Luật cuối cùng cũng chỉ có thể nói được một câu như vậy với cô, tâm tư trẻ con rất đơn thuần, bé thích chính là cảm giác của mình.
“Lục tiểu thư, tôi có thể cầu cô một việc được không?”
Sở Luật lại dừng xe ở ven đường, tay anh nắm chặt tay lái, dùng một chữ ‘cầu’. Đúng vậy, là từ ‘cầu’, đời này của Sở Luật không cầu bất cứ kẻ nào, cô là người đầu tiên.