“Bằng không anh cũng không có cửa đâu!” Đỗ Tĩnh Đường trợn mắt trắng.
Đông Phương Kính không ý kiến, anh nhướng mày, lại cầm báo chí một bên lên, coi như Đỗ Tĩnh Đường làm phiền mình đi, không có việc gì tìm việc người thì tự mình giải quyết.
Đương nhiên cũng giống Sở Luật, mặc kệ anh có xảy ra chuyện hay không, sợ là người ta cũng không thể giúp đỡ, nếu không sẽ không làm Đỗ Tĩnh Đường hoài nghi, mà là mọi chuyện thực chất không phải như vậy, chỉ là, Đông Phương Kính vươn tay trái, căng căng cằm mình.
Anh xác thật là có chút suy tư, rốt cuộc người đàn ông kia làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự gặp khó khăn có thể giải quyết sự việc.
Bất quá dương như Đỗ Tĩnh Đường nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay không có thời gian, Sở Luật dường như khôi phục lại, vài nét bút làm ăn lần lượt nối thành, một cái cũng đủ bọn họ ăn mấy năm, kết quả lúc này đây cũng mấy cái, Đỗ Tĩnh Đường bẻ ngón tay, năm nay anh cũng có thể kiếm chút tiền,ha, giống như số lượng không còn ít đâu.
“Phó tổng, đây là tài liệu gần đây nhất, mời anh xem qua.” Thư kí đi vào đem tài liệu đặt trên bàn.
“Cảm ơn, tôi đi tới là được rồi.” Đỗ Tĩnh Đường cười ôn hoà, nụ cười tươi đẹp nam tính như thế, khiến người cảm thấy ấm áp như được thấy mùa xuân ấm áp ghé lại nơi đây, vạn vật sinh sôi. Thư kí đỏ mặt đi ra ngoài, Đỗ Tĩnh Đường sờ soạng khuôn mặt, hầy, khuôn mặt của anh, đều do mẹ anh sinh anh tốt quá mà, thật sự là tạo nghiệt nha, chỉ là nụ cười đẹp gây hoạ này anh còn không “thẳng”.
Anh xốc tinh thần, chỉ là vừa động, anh che lại bụng, tiểu cúc hoa aaaa.
Hắn đánh lên tinh thần, chỉ là này vừa động, hắn che lại chính mình thí thí, hắn tiểu cúc hoa a.
Lấy tài liệu trên bàn, anh bắt đầu xem kĩ càng, tuy rằng công ty có điện thoại nhưng mà Sở Luật rất kì quái, không thể khác được, anh thích dùng văn bản, văn bản ngắn gọn, sẽ không bại lộ bất luận cái gì, cho nên đại bộ phận đưa đến cho anh văn kiện, tất cả đều là văn kiện bằng văn bản.
Đỗ Tĩnh Đường một bên lật xem kĩ càng, một bên chuyển động bút trong tay, kết quả khi lật qua một tờ, sắc mặt theo đó thay đổi.
Lại là bị Lý gia lấy đi mất, Đỗ Tĩnh Đường miết miệng một chút, trong lòng cực không thoải mái, giai đoạn trước bọn anh làm trâu làm ngựa, lo lắng cố sức cật lực xếp đặt yên ổn cho bao nhiêu nhân lực, lại làm công nhân bỏ thêm ít nhiều ban, ăn ít nhiều bát cơm, mới lần đó hạng mục cầm đưa xuống dưới kết quả lại bị người của Lý gia đến lấy, bị bọn họ ở giữa dùng thủ đoạn, anh có chút đau lòng những cái đó vì hàng mục lần đó làm nhân viên bận rộn trong khoảng thời gian dài, tuy rằng nói vậy mỗi một lần anh họ đứng ra bồi thường, nhưng cứ như vậy giảm xuống, cũng không có biện pháp gì, người Lý gia khẩu vị càng lúc càng lớn rồi.
Nghĩ đến chị dâu cũng không có gì, ngoại trừ một chút đa nghi, các phương diện cũng qua loa có thể lấy ra tay, nhưng chính là nhà mẹ đẻ chị ấy, lại cứ như nào mà càng ngày càng tham lam, trợn mắt há mồm, anh mới nhớ tới đau dạ dày.
Ấn dạ dày đang co rút, anh cầm phần văn kiện được sửa sang lại hoàn hảo đến phòng Sở Luật.
Sau đó đem văn kiện trong tay đặt trên bàn. Anh cũng không nói gì thêm nhưng mặt đã bị kéo dài.
“Ai đắc tội với em?” Sở Luật ném bút trong tay xuống: “Cúc hoa tàn.”
“Có cần nói trắng ra như vậy không?” Đỗ Tĩnh Đường vỗ tay xem thường, miệng đè xuống, ngồi xuống sô pha dưỡng cúc hoa* chính mình đi, anh chỉ chỉ chỉ văn kiện: “Cha vợ anh lại chặn cổ họng của chúng ta, bây giờ có chút hơi quá phận rồi, đây là công trình đã chuẩn bị nửa năm đó.”
*Cúc hoa: thuật ngữ: theo hủ là ass, theo sinh học là hậu môn…. ( khụ khụ.. thực ra ở trên cũng có rồi nhưng ta dịch hoa mĩ ở dưới lại lặp nên ta giữ nguyên:>)
Sở Luật lấy một chồng văn kiện, lật giở đại khái.
Đỗ Tĩnh Đường biết tới nơi này Sở Luật, anh cũng sẽ cho qua đi, mà cái hạng mục này cũng chỉ được Lý gia có lợi, sợ là giá trị trên trăm triệu cứ như vậy như múc nước đổ đi.
“Khẩu vị đúng là lớn thật.” Sở Luật nhàn nhạt nói, ngữ ý bên trong nghe không ra một chuý cảm xúc.
Đỗ Tĩnh Đường nhún nhún vai: “Đây cũng không phải lần một lần hai, đã là thói quen, cũng không biết tiếp theo bọn họ lại nghĩ muốn hạng mục gì?”
Sở Luật buông văn kiện xuống, dựa lưng vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hồi lâu sau anh mới mở hai mắt, lúc này vệt ánh sáng bên ngoài chiếu vào dừng ở giữa mắt đen của anh, hiện lên một ít âm trầm nhàn nhạt, anh rũ mắt, đảo xung quanh, giống như chưa từng xuất hiện.
“Em đem hợp đồng chuẩn bị cho tốt.”
Anh nhả nhẹ khoé môi, lời nói ra làm Đỗ Tĩnh Đường không kịp suy nghĩ, hợp đồng gì, chuẩn bị gì. Mà anh còn chưa nghĩ cẩn thận, một vật thể đã bay lại đây, tay theo bản năng tiếp được, sợ lần này anh mà không tiếp được, vật thể đó sẽ mạnh mẽ đập trên mặt anh, nếu bị huỷ dung phá tướng, anh đã khóc không thể chết.
Kết quả là một chồng văn kiện trong lồng ngực anh lamg đôi mắt bông nhiên trợn trắng.
Đây không phải….
Anh là là người chuẩn bị hợp đồng, hợp đồng? Đây có phải là phân công anh giao dịch làm ăn, Sở Luật không nghĩ buông tay?
“Đi thôi, anh nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.” Sở Luật vẫn như cũ nhắn hai mắt, âm thanh trầm thấp sâu thẳm, chi sắc làm như bỏ thêm một ít mệt mỏi rõ ràng.
“Được, tốt.” Đỗ Tĩnh Đường mặt mày hớn hở, lấy một bản hôn một cái, chỉ cần công ty bọn họ xuất chiêu, Lý gia đừng tính nhăm nhe, rõ ràng cho người khác làm chuyện áo cưới cũng không thể nhiều lần có thể chịu đựng, xem đi hiện tại anh họ thật tốt, thật sáng suốt.
Anh ôm hợp đồng đi nhanh ra ngoài, việc này một lúc là làm tốt, chỉ cần anh ra tay, việc này là chuyện đường hầm nước chảy thành sông, mà anh vẫn chư phát hiện ở trong văn phòng Sở Luật, khuôn mặt từ trước đến nay trầm tĩnh giờ lại ra một loại rối rắm thống khổ.
Trên đời này chuyện có thể làm Sở Luật thống khổ, quá nhiều nhưn anh có thể chịu đựng, thế nên không ai phát hiện, rốt cuộc anh có đau hay không, trên người, trong lòng, tinh thần, thậm chí là linh hồn, như hiện tại ai có thể biết người đàn ông này rốt cuộc đang chịu đựng cái gì.
Anh mở hai mắt, đặt ngón tay trước mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng, đôi tay này đã từng làm cái gì,ha ha, anh thế nhưng lại có thể cười được, chỉ là cười bên trong nhưng lại không ai biết, ở những nơi không ai biết kì thật trong lòng người đàn ông này đang khóc, khoé mắt anh ẩm ướt ấm áp, nhưng cuối cùng vẫn đem khoé mắt ôn hoà cưỡng bức trở về.
Anh đứng lên, mở một bên tủ sắt, lấy từ bên trong ra một chồng văn kiện, anh có thể làm khoá ở chỗ này tất nhiên là văn kiện bí mật bên trong công ty, hoặc cũng có thể nói là đồ vật cá nhân của anh.
Cái này chỉ sợ không nhìn thấy, anh nói một câu sâu kín, sau đó lấy tay che mặt, mơ hồ gian khổ, khoé mắt anh hiện lên trong suốt. Cửa sổ không biết ai mở ra lúc nào, từ bên ngoài thổi vào không khí mát mẻ, đột nhiên thổi tới một cơn gió, thổi lật bết văn kiện trên bàn lên, rầm một tiếng, một tờ kiểm tra báo cáo được bệnh viện đánh dấu bị thổi bay.
Mặt trên vẫn còn chữ viết long phi long vũ.
Không thể sinh sản.