“Con đã biết: “Giọng vẫn không có tức giận, mà Hạ Nhược Tâm chỉ nhìn ra bên ngoài, đối với Thẩm Ý Quân là cảm giác lạ lẫm, cô tình nguyện không muốn cuộc sống như vậy, khóe môi của cô có chút đùa cợt.
Mà Thẩm Ý Quân thấy được trên mặt cô có mất mát, lại không biết vì sao thấy loại cảm giác không ổn, vội vàng lấy tay đặt ở trên tóc Hạ Nhược Tâm ra, giống như tóc của cô làm bà đau tay.
Đúng vậy, coi như không có đâm đau tay của bà, thế nhưng đã đâm đau nhức lòng của cô.
Cửa đóng lại lần nữa, không có người nhìn thấy gương mặt Hạ Nhược Tâm hơi mang theo trong suốt rơi xuống một giọt nước mắt, trong mắt của cô nhiễm lên tuyệt vọng.
Rơi xuống có chút tuyệt vọng thê mỹ.
Cô cẩn thận che giấu đi tất cả tâm tư, lòng của cô, tình của cpp, chỉ trầm mặc nhìn Sở Luật và Hạ Dĩ Hiên, đúng vậy, mẹnói rất đúng, chỉ có công chúa như Hạ Dĩ Hiên mới có thể hợp với anh.
Chỉ là, mỗi lần nhìn một chút, cô mới phát hiện, thì ra những năm này tình cảm đối với anh trai nhỏ từng giờ từng phút trở thành thói quen của cô, làm sao cô có thể không nghĩ, làm sao có thể không yêu.
Mà bây giờ thậm chí mỗi một ngày, cô đều nhận lấy dày vò.
Sở Luật ôm Hạ Dĩ Hiên, mắt đen thu vào, nhanh chóng cúi người, ngay lúc Hạ Dĩ Hiên còn không có định thần, cúi xuống hôn lên môi cô, anh đối với cô cũng không giống những người phụ nữ khác, bời vì, cô là cô dâu anh định từ nhỏ.
“Anh Luật…” Mi mắt Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng mông lung một chút, cảm giác thật tốt như vậy, cô phát hiện mình thật sự yêu anh Luật
“Em phải nhanh lớn lên một chút, như vậy em có thể gả cho anh Luật: ” Anh vươn tay vô cùng sủng ái vỗ về mặt Hạ Dĩ Hiên, chỉ là khi ánh mắt nhìn đến bóng người cách đó không xa, tự nhiên lạnh một chút.
Lại là cô.
Hạ Nhược Tâm.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở trên ngực của mình, sắc mặt vô cùng trắng, thì ra, so với chính mình nhìn thấy còn đau mấy phần, cô cho là mình đau đã thành thói quen, chỉ là không có nghĩ đến, cảm giác như vậy vẫn muốn xé rách cô.
Cô xoay người, chỉ là một bóng dáng rơi vào mặt cô, đột nhiên ngẩng đầu, Sở Luật liền tùy ý dựa vào tường, ngũ quan anh lạnh lùng mơ hồ lộ ra một chút sát ý.
“Cô thích tôi?” Giọng của anh lạnh như là gió mùa đông, để thân thể Hạ Nhược Tâm giống như có thể phân thành hai từ đó, lạnh. đau đớn như vậy.
Hạ Nhược Tâm chỉ tránh né ánh mắt của anh, bời vì, ánh mắt của anh để cho cô không biết làm thế nào.
Đúng vậy, cô thích anh, không, là cô yêu anh, cô có thể lừa gạt tất cả mọi người, lại không cách nào lừa gạt mình, Sở Luật đứng thẳng người, đến gần Hạ Nhược Tâm, duỗi tay năm lấy cằm cô: ” Tôi cảnh cáo cô, thu hồi tự mình đa tình, nếu như cô dám để cho Dĩ Hiên nhận một chút tổn thương, tôi sẽ để cho cô không thể sống, để cô biết cái gì gọi là địa ngục, cô tổn thương cô ấy một sợi tóc, tôi sẽ hủy cả đầu cô.”
Anh nói tàn nhẫn vô tình, Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, một giọt nước mắt trong suốt rơi vào mu bàn tay của anh, mà anh hất cằm cô ra, mu bàn tay nó nước đọng, vậy mà để tim của anh không thoải mái.
Anh chán ghét phụ nữ khóc, nhất là người phụ nữ này khóc.
Anh nhanh chân rời đi, chỉ lưu lại một cô gái thương tâm gần chết nhìn bóng lưng của anh, dường như muốn đem cuộc đời của anh chiếu vào đáy mắt mình, còn có linh hồn.
Cô xoay người, chỉ vươn mu bàn tay của mình ra đặt ở trước môi cắn, lại nếm được nước mắt khổ sở, thì ra, nàng là thật rất thích khóc.