Trên xe, hai tay của Lý Mạn Ni một mực ôm lấy cánh tay Sở luật thật chặt, ra vẻ bản thân còn sợ hãi chuyện vừa rồi.
– Thật xin lỗi em… – Sở luật ôm Lý Mạn Ni vào trong lòng, nếu như không phải vì chuyện của hắn thì sẽ cô sẽ không gặp nguy hiểm như vậ, mà cảnh tưởng Hạ nhược tâm bóp cổ cô, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin tất cả những việc xảy ra trước mắt mình.
Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên cổ Lý Mạn Ni, hỏi:
– Đau không? Hắn hỏi giọng khàn khàn, hắn đã sớm quên mất, còn có một cô gái gái lúc nãy đã bị hắn bóp cổ đến suýt chết, quả nhiên đấy, yêu rồi thì như bảo bối, hết yêu thì lại đáng chết.
Lý Mạn ny nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không có chuyện gì đâu, em không đau. – Cô tựa vào lồng ngực Sở luật có lẽ trên cổ vẫn còn có chút đau đấy, nhưng trong lòng lúc này lại rất vui sướng.
– Thật sự xin lỗi em, về sau sẽ không bao giờ cóp chuyện này nữa đâu. – Tay hắn vuốt lên mái tóc của Lý Mạn Ni, không biết vì cái gì, lúc nói ra câu ấy, giọng hắn lại có chút lạc đi.
– Không sao đâu, luật, em không trách anh đâu, thật sự, em cũng biết rõ đàn ông đều phải… – Nói đến đây cô bỗng im lặng không nói nên lời, trên cái thế giới này làm gì có người phụ nữ nào độ lượng như vậy, biết chồng mình và vợ cũ ở cùng với nhau, thậm chí là giữa hai người còn xả ra chuyện gì đi nữa, mà lại không tức giận, không ghen ghét, sẽ không hận chứ, chỉ là, cô đang tính đến một biện pháp khác.
Cô không muốn khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa, chỉ là muốn hai người thêm gần gũi, vì vậy, cô có thể làm như không quan tâm, nhưng mà, không có nghĩa là tha thứ.
Cô có thể không có giận hắn, nhưng mà người con gái kia, cô giận đến điên cuồng.
Sở luật lúc đó càng ôm Lý Mạn Ni chặt hơn, hắn có một người vợ tốt như vậy, vậy mà… hắn thật sự thực xin lỗi, chẳng thân thể của hắn thậm chí, trái tim của hắn cũng đã gần như bị một người con gái khác chiếm lấy.
Cô gái tên Hạ nhược tâm kia, thật ác độc, nhưng đồng thời cô cũng là liều thuốc độc của hắn, khi hắn già vò hành hạ cô, hắn mới phát hiện, thì ra người cuối cùng bị tra tấn lại là hắn, hắn muốn kết thúc, nhưng cũng không nỡ từ bỏ, sau khi chấm dứt, hắn mới thật sự phát hiện rằng tâm hồn mình thật trống trải.
Mà hắn bắt buộc phải làm như thế, hắn không quên là hắn đã kết hôn, đã có vợ, tương lai còn có con nữa, hắn là một người đàn ông, không thể để cho vợ mình luôn phải sống với nỗi bất an và nguy hiểm được.
Mà hạ nhược tâm đối với bọn họ mà nói, cũng là một mối nguy hiểm đấy.
Xe mở ra mà hắn vẫn đang nhìn thoáng qua sau xe, mãi đến lúc xoay lại lần nữa, hắn dĩ nhiên đã trở lại là một Sở Luật lạnh lùng tàn nhẫn, nỗi phiền muộn củ hắn, sự vật lộn của hắn, tất cả Lý Mạn Ni đều hiểu được, cô cúi đầu, gắng sức cởi bỏ bộ đồ của mình, trái tim như đang bị cắn xé đau đớn.
Cô nhất định không thể mất hắn được, không thể, bằng không thì, cô sẽ chết đấy.
Chiếc xe rời đi, trong không khí có chút bi thương, không biết nó tỏa ra từ ai nữa.
Đôi mắt trống rỗng của Hạ nhược tâm nhìn chiếc xe đang dần biến mất, sau một lát cô ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo, chỗ đầu gối cô đã trở nên tím bầm, cô nắm chặt lấy bàn tay gắng sức đứng lên, đau, thì cứ chịu đựng như vậy, đau nhức, cũng phải tại chịu đựng, thì cứ như vậy mà khập khiễng đi về phía xa.
Cô không có xe, chỉ có đôi chân mà thôi, cô đau cũng không có người thương, nhưng cô cũng là một người con gái làm đau lòng người khác.
Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, cô thỉnh thoảng đưa tay lên lau, trời sắp tối rồi, không biết Tiểu Vũ Điểm của cô nhớ cô có sợ hãi hay không.