Cái này với một người đàn ông mà nói là án tử hình, huống chi với Sở Luật là người đàn ông như vậy.
Anh buông bản báo cáo kiểm tra trong tay, khoé mắt khoé mắt khô khốc, chỉ là ngẫu nhiên mà gian khổ, anh như nếm tới một loại gọi là chua xót, càng ngày càng dày đặc.
Anh ăn quả đắng, chính mình gây ra quả đắng.
Không ít nói anh, mắng anh. Bọn họ nói, Sở Luật, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.
Đúng vậy, giờ anh đã biết, báo ứng đã tới, mà báo ứng này do chính một tay anh tạo thành.
“Bộp” một tiếng, anh dùng sức đánh tay lên bàn, cái loại đau đớn như gãy xương cốt này không thể làm tâm tình anh buổi sáng bình tĩnh được, yên tĩnh được một phần.
Đỗ Tĩnh Đường cảm giác chân như có gió, anh lấy văn kiện về, bắt đầu xuống tay làm việc, trước kia kì thật cũng không có cảm
giác, bất quá, nếu là từ trong tay người khác đoạt lấy, thật là có một loại cảm giác hưng phấn.
Lập tức anh giống như được tiêm máu gà, kì thật anh là người rất lười, thật đúng là hiếm thấy thời điểm anh liều mạng như vậy, chính mình gọi điệm thoại, chính mình hẹn khách, chính mình giao dịch.
Ngày hôm sau, khoé miệng anh phá lệ giương lên, cười rộ, miệng lộ ra ngoác tận mang tai, ai cũng biết hôm nay tâm tình anh thực tốt, có thể ở ngoài miệng anh rút sợi lông, anh sẽ cười tủm tỉm thò mặt lại gần. Nhưng tại nơi khác người đó làm cả phòng áp suất thấp, đặc biệt vừa mới đến tầng mười tám, cảm giác toàn bộ tầng đều áp khí thấp, tựa hồ làm người khác áp lực thở dốc.
Một như lửa, một như băng, một cái thiêu chết người, một cái đông chết người.
Đi làm ở Sở thị chính là như thế, thương xuyên phải chịu đựng loại lửa băng đọc hại như này.
“Anh, em làm tốt!” Đỗ Tĩnh Đường đi đến, dâng văn kiện quý như vật quý đặt trước mặt: “Em xuất chiêu, tự nhiên nước cũng có thể chạy thành sông, anh không biết những người đó vừa nghe tên công ty chúng ta, chỉ kém mắt lưng tròng chờ kí tên, tuy nói rằng so với lúc ban đầu chi ra nhiều hơn một ít, nhưng sau chúng ta kiếm lại nhiều hơn.”
“Cảm ơn.” Sở Luật cầm văn kiện nhàn nhạt nói một câu.
“Bốp” một tiềng.
Đỗ Tĩnh Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Anh không có nghe lầm đi, anh giao cho anh họ, vừa rồi thế nhưng chỉ nói, nói, cảm ơn, cảm ơn, trời ạ, cảm ơn, khuôn mặt xinh đẹp kéo dài ra, vẫn là đổi tính, Đỗ Tĩnh Đường ngồi một bên, mở to đôi mắt ngưu đại chó, chỉ kém không bị cằm mình chọc chết.
“Em không có việc gì làm?” Sở Luật nâng mặt lên, thàn sắc tối tăm làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi rùng mình, anh vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài giống như gặp quỷ.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, trên mặt Sở Luật bình tĩnh, nhíu lại rồi lại giãn ra. Anh ném văn kiện Đỗ Tĩnh Đường ở một bên trên bàn, trong nháy mắt trên người tràn đủ loại cảm xúc.
Tàn nhẫn, thâm trầm, thậm chí còn có trả thủ, cùng với nhàn nhạt một ít không còn thú vui trên đời.
Khẽ cử động khoé miệng, anh mở máy tính, thuần thục mở một trang web, trang web thích hợp dùng cho giới trẻ mơ mộng, yêu đến kinh thiên động địa, yêu đến sông cạn đá mòn.
Chỉ là trên đời này, nước đều sẽ cạn, đá đều sẽ vỡ, nào có cái gì đến đến không chỉ tình yêu.
Đột nhiên, trái tim anh tê dần, loại đau đớn thống khổ như bị thứ gì cào khoét, phát triển ngày một nhiều làm anh một thân mồ hôi lạnh, tay ấn lên ngực, sắc mặt trắng bệch, làm đau khoé mắt anh, cuối cùng bị cắt vỡ.
Trên màn hình máy tính, có một tấm hình cứ như vậy cắt ngang thân thể anh, đau lòng anh, một người con gái mộc mạc trong tay ôm một bó hoa hồng, thực ra là hoa dại không quý báu, một đôi mắt cười, dường như cái này làm cho anh nhớ đến một người con gái trên mặt cũng xuất hiện nụ cười như vậy, rồi sau đó ảo ảnh tiêu tan, tan biến cuối cùng biến mất.
“Vù vù” bên ngoài thỉnh thoảng gió thổi văn kiện trên bàn, trang giấy thổi lung tung rung động, cùng với một người đàn ông tâm tư rối loạn, cũng thổi bay từng mảnh, từng mảnh suy nghĩ trong lòng, những cái đó ẩn sâu với nơi sâu nhất trong tuyệt vọng, cuối cùng không khí trên mặt cũng bị bại lộ sạch sẽ.
Cái này là đau lòng, rất đau lòng, còn khó thể miểu tả được, hối hận.
Rốt cuộc anh cũng biết thế nào là sai, thế nào là hối hận, cũng biết thé nào là đau.
Lúc này tại Lý gia, Lý Mạn Hiên đấu đá lung tung đi đến, khuôn mặt giống như bị người ta kéo dài ra, thật đáng sợ.
“Làm sao vậy?” Ông Lý kì quái hỏi, thời điểm ra ngoài không phải vẫn tràn đầy tự tin sao, tuyên bố phải làm sao để có thành tích tốt, để cho người khác xem, đứa con này từ nhỏ được ông cưng chiều từ bé đến lớn, học trường học tiên tốt nhất, mặc quần áo tốt nhất, ăn thức ăn tốt nhất, nhưng cũng bởi vậy mà tính tình anh tự cao, thiếu Sở Luật trầm ổn, cũng thiếu Sở Luật ưu tú. Kì thật Sở Luật là người như vậy, cũng không biết có thể có bao nhiêu người được một nửa như thế, nếu như so sánh sự khác nhau với Sở Luật, tuy rằng Lý Mạn Hiên không xem như quá tốt, nhưng cũng không phải quá kém, cũng có tài cán còn có năng lực không tồi là cậu ấm trong gia đình giàu có, chỉ là so với người khác xác thật là muốn người chết.
Ai bảo Lý gia có một con rể Sở Luật như vậy, thế cho nên đem Lý Mạn Hiên ra so đến nắp giếng phía dưới, Sở Luật càng ưu tú thì Lý Mạn Hiên hiện không có năng lực, năng lực Sở Luật càng tốt, Lý Mạn Hiên hoàn toàn không có chỗ đứng.
Lúc này đây còn bị Sở Luật cho cắm sừng, chỉ cần là đàn ông tuyệt đối nuốt không trôi dưới khẩu khí này, anh thề nhất định hôm nay phải đem toàn bộ sỉ nhục lên Sở Luật, đương nhiên anh không thể đem cắm sừng lại, anh là anh rể, là người phía trên, anh tuyệt đối sẽ để Sở Luật chờ, trên đời này không chỉ có Sở Luật là thương nghiệp kì tài, anh Lý Mạn Hiên cũng vậy.
Vốn dĩ con trai thay đổi đương nhiên ông Lý cũng thấy vui mừng, thâm chí gần đây nhất tâm tình không tồi, con trai ông tiến tới, gần đây công ty cũng kiếm lời không ít tiền, anh trên bụng mặt lại thêm một vòng thịt, có thể thấy được là dinh dưỡng cực tốt, thịt này cũng một vòng dày, giống như tiền Lý gia gửi ngân hàng, từ từ tăng cao, so với mấy năm trước nhiều gấp mười lần, này cũng có thể sống được mấy đời cũng khôg hết.
Ông Lý gần đây đang đắc ý, mới vừa được một bản giao dịch, anh đã cùng đối phương nói không khác nhau lắm, cuối cùng bản hợp đồng qua đi, bọn họ sẽ kiếm được không ít tiền, công tu chẳng những có thể lớn mạnh, nói không chừng nhanh còn có thể mở công ty con, chỉ là biểu tình trên mặt đứa con này là chuyện như thế nào, mặt xanh mét, là ở cùng ai đấu vật sao.
“Cha, Sở Luật đã lấy hạng mục công trình xây dựng phát triển khoa học kĩ thuật quy mô lớn rồi.”
“Cái gì?” Ông Lý trong khoảng thời gian ngắn chưa nghe rõ: “Cái gì lấy, lấy cái gì?”