Editor: Tuna
“Cô muốn gặp anh ấy?” Lý Mạn Ni thanh âm cất cao một ít, “Xin hỏi, cô dựa vào cái gì mà muốn gặp chồng của tôi, cô lấy thân phận gì để gặp một người đàn ông đã có vợ, đừng quên, tôi bây giờ là vợ của anh ấy, mà tôi cũng không cho rằng, anh ấy muốn gặp lại người vợ trước từng bị bắt gian tại giường như cô. Hạ Nhược Tâm, bây giờ chúng tôi sống rất tốt, căn bản là xem như cô không có tồn tại, mong co đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
“Mời cô đi đi, rời khỏi nơi này, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn thấy mặt cô, bởi vì, cô thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Bốn năm, Hạ Nhược Tâm cũng không còn là Hạ Nhược Tâm trong quá khứ nữa, mà Lý Mạn Ni cũng không còn là Lý Mạn Ni trước đây.
Trước kia Lý Mạn Ni luôn cảm thấy mình thua kém người khác, bây giờ sẽ không, Sở Luật bây giờ là chồng hợp pháp của cô, mà Hạ Nhược Tâm là cái gì, chẳng qua, là người vợ trước ngoại tình của anh thôi.
“Tôi muốn anh ấy cứu một người, có thể không? Không nhiều tiền lắm đâu” Hạ Nhược Tâm nan kham cúi đầu, bị người vũ nhục như vậy, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng là vẫn làm cô có cảm giác đau đớn hít thở không thông, ai đều là có tôn nghiêm, ai cũng có. Cô không phải đầu gỗ, cũng không phải cục đá, chỉ là cô không có cách nào, nếu cô khư khư giữ tôn nghiêm, thì bây giờ cô đã chết rồi.
“Lý tiểu thư,” Hạ Nhược Tâm là hèn mọn thấp hèn chính mình thân mình.
Trừ lần đó ra, Cô không biết bản thân còn có thể làm gì?
“Xin hãy gọi tôi là Sở phu nhân, cũng đừng quên, tôi bây giờ là vợ của Sở Luật” Lý Mạn Ni lập tức đánh gãy lời nói của cô, câu Lý tiểu thư kia, sinh sôi thứ cô cực kỳ không thoải mái.
“Sở phu nhân” Hạ Nhược Tâm giọng nói giống như chất đầy lửa giận, câu Sở phu nhân, làm tim cô bỗng nhiên đau xót, đau tận xương cốt.
“Sở phu nhân, tôi muốn gặp Sở Luật, Sở tiên sinh có thể chứ?” Cô thỉnh cầu.
Mà Lý Mạn Ni mặt càng thêm lạnh một ít, cô không cần phải nói, anh cũng sẽ không gặp cô. Lý Mạn Ni cười lạnh cự tuyệt, liền một tia thương lượng cũng không có, cô không ngumà để vợ trước cùng chồng mình gặp nhau.
Cô lại là lạnh lùng trào phúng liếc nhìn Hạ Nhược Tâm, lúc này mới xoay người đi đến hướng cửa, có người thích mắc mưa, nhưng Lý Mạn Nhi cô thì không.
“Sở phu nhân, tôi xin cô hãy cứu lấy con gái tôi, con bé bị bệnh……”
Phía sau thanh âm bỗng nhiên làm Lý Mạn Ni thân thể khựng lại, dù trong tay lung lay một chút, thậm chí thiếu chút nữa liền phải rớt xuống dưới.
“Cô nói cái gì, cô có một đứa con gái?” Cô quay đầu lại, trong mắt bắn ra một loại cảm xúc sợ hãi, ghen ghét, âm ngoan, cũng là không thể tin tưởng.
Cô ta nói con gái, vậy, có phải Sở Luật.
“Đúng vậy” Hạ Nhược Tâm gật đầu, trước mắt ánh sáng phục lại mơ hồ “Tôi có một đứa con gái, nhưng nó sinh bệnh, tôi cầu xin hai người, hãy cứu con bé.”
Chỉ là, lúc này cô gấp đến hồ đồ rồi, một người phụ nữ sao có thể để người khác sinh con cho chồng mình, đặc biệt người phụ nữ khác đó lại là vợ trước của chồng mình.
Hạ Nhược Tâm xem thường tâm tính ghen ghét của đàn bà rồi, cũng quá xem nhẹ Lý Mạn Ni rồi.
Bốn năm, một cái bốn năm qua đi, cho dù ai có thay đổi, không phải mọi người đều sẽ cho rằng trẻ con là vô tội, cũng không phải ai cũng có lòng thương với trẻ con.
“Đứa nhỏ, có phải là con của Sở Luật hay không?” Lý Mạn Ni xoay người đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, ngón tay liền kém chút đi véo bả vai Hạ Nhược Tâm, cô đang sợ hãi, một loại cực sâu sợ hãi.