Sở Luật ôm con gái bước ra bên ngoài, mặc kệ ánh nắng chiếu lên người mình, anh vươn tay chỉnh lại mũ trên đầu con gái, tránh cho ánh nắng chiếu lên mặt con.
Hôm nay anh muốn đưa con gái tới lớp học múa nâng cao, cũng là quyết định của cô giáo Hứa Đình. Hứa Đình nói, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã học rất tốt, có thể đi học những bài giảng cao hơn, cũng để tiếp xúc với nhiều bạn bè một chút, một mặt có thể để bé tập nói, một mặt khác tính tình sẽ thêm an tĩnh hơn. Vốn dĩ đứa nhỏ này không muốn nói chuyện, lại không đi nhà trẻ, tất cả đều là gia sư.
Đừng cười liệu có phải do người cha đã quan tâm con quá mức, người không sinh con gái sao có thể biết làm một người cha khó như thế nào. Hơn nữa lại không có vợ, nuôi một đứa con gái sẽ có bao nhiêu không dễ dàng.
Anh dừng xe, lại ôm con gái ra ngoài, trên tay còn cầm một cái bọc nhỏ, trong này đều là đồ của con gái, quần áo, nước uống và đồ ăn.
Những đứa trẻ khác được người nhà đưa đến thường là bà, mẹ, rất ít người cha đứa đến, chỉ có mình anh. Anh thay quần áo cho con, lại đi giày giúp con, một đôi tay to nhưng rất thành thạo, còn thắt bím cho con một mái tóc thật đẹp.
“Múa tốt nhé, ba sẽ ở đây.”
Sở Luật sửa sang lại quần áo con gái, nhẹ nhàng xoa gương mặt xinh đẹp dị thường của bé.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm ba một cái, sau đó hôn lên má ba rồi mới chạy vào trong một đám trẻ. Hơn hai mươi bé gái sàn sàn nhau, cao thấp mập ốm không chênh nhau nhiều, đều khoảng năm tuổi, nhưng liếc mắt một cái là có thể biết bé nào xinh đẹp nhất.
“Tiểu Vũ Điểm, con lầm động tác mẫu cho mọi người xem.” Hứa Đình nói với tiểu vũ điểm, cô biết trình độ cơ bản của Tiểu Vũ Điểm rất tốt, có khi ngay cả những đứa trẻ đã luyện năm sáu năm cũng không nhất định sẽ tốt như vậy.
Tiểu Vũ Điểm đi lên trước, vẫn là một chiếc váy màu hồng nhạt, một đôi tất dài màu trắng. Mọi người đều hâm mộ, không biết vì sao người ta có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy.
Sở Luật ngồi ở một bên nhìn con gái mình, động tác rất hoàn mỹ. Những đứa trẻ khác khó có thể cong eo như vậy, còn bé chẳng những có thể cong eo mà còn rất dễ dàng đứng thẳng người mình lên.
Khi những phụ huynh khác đều lên tiếng khen ngợi trong lòng anh liền dị thường kiêu ngạo, đây là con gái anh, là bảo bối của anh, những đứa trẻ khác không thể nào so sánh được.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới, mở to đôi mắt đứng trước mặt ba.
Sở Luật từ trong túi lấy ra bình nước để con gái uống, không ít người kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu này, nhìn dáng vẻ là người rất thành công. Nhưng lúc này lại mặc kệ thân phận của anh thế nào, cũng cho dù anh quản bao nhiêu công ty, hiện tại anh chỉ là ột người cha, một người cha bình thường.
Chờ sau khi luyện tập xong Sở Luật liền ôm con gái về nhà. Không thể không nói, sau vài lần đi học cùng các bạn tính tình Tiểu Vũ Điểm đã tốt lên không ít, nhưng bé vẫn không muốn nói. Các bạn nhỏ khác đều nói chuyện với nhau rầu nhiều, chỉ có bé vẫn rúc vào lòng ba, không biết có lẽ sẽ cho rằng bé nhút nhát, kỳ thật không phải, chỉ là bé không nói ra lời, cũng không nói ra được một câu hẹn gặp lại với các bạn.
“Bảo bảo, mẹ về thì không biết liệu con có thể nói chuyện không?” Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của con gái, anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ, có lẽ anh có thể thử một chút. Tìm một người mẹ cho con gái, cho dù có thể kết quả có được rất nhỏ nhưng cũng có thể thử.
Chờ một chút nữa đi… anh ôm con gái vào trong xe.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay kéo áo ba.
“Sao vậy?” Sở Luật lại ôm con gái lên đùi mình ngồi.
Tiểu Vũ Điểm giơ chân lên, hóa ra bé không đi giày.
Sở Luật lấy một đôi giày đi vào cho con gái, chỉ là nhớ tới động tác vừa rồi của con gái trong lòng anh lại có thêm một ít khó chịu.
“Bảo bảo nói cho ba, rốt cuộc khi nào con mới nguyện ý nói chuyện?” Anh nâng mặt con gái lên, đứa bé xinh đẹp như vậy sao có thể sẽ không nói, rõ ràng con gái anh rất khỏe mạnh.
Tiểu Vũ Điểm giẫm giẫm chân lên đùi ba, miệng nhỏ hé ra cười nhưng vẫn là không có âm thanh.
Sở Luật đặt con vào ghế cho trẻ em, chuẩn bị về nhà, đương hiên cũng không quên mua cho con gái một cái bánh kem nhỏ.
Anh đi ngang qua một người phụ nữ, người phụ nữ đó xoay người, tầm mắt dừng trên chiếc xe màu đen cánh đó không xa. Chiếc xe này thật không sai, biển số xe cũng đẹp, cũng không biết người này như thế nào lại có một biển số xe như vậy.
Cô về tới căn phòng nhỏ mình đã thuê kia thu dọn đồ đạc, đem mọi thứ mình cần đóng gói cẩn thận, ngày mai liền có thể dọn đến ở trong ký túc xá cho nhân viên. Nghe nói ký túc cho nhân viên tập đoàn Sở Thị là phân ba bảy loại, nhưng mặc kệ là loại nào có thể ở lại đó đều là nhân tài, đặc biệt là nhân tài trong các nhân tài. Tiền lương kia đã đáng sợ, đương nhiên chỗ ở cũng rất tốt.
Ký túc xá có phòng sáu người, phòng bốn người, phòng hai người, đương nhiên còn có phòng một người. Cô không nghĩ tới mình sẽ được ở phòng một người, nghe nói có thể ở phòng một người đều là nhữn giám đốc hay quản lý. Cô đã có tiền lương đáng sợ như vậy thì những người có thể làm quản lý này tiền lương có lẽ phải mấy chục vạn, cũng đủ để mua một căn nhà ở nơi tấc đất tấc vàng này.
Cô còn không biết chính minh khi nào mới có thể mua được một căn nhà để có thể đem người nhà lên sống cuộc sống thành thị. Cái mộng tưởng này còn quá to lớn, cô còn chưa lo được cho chính mình.
Ngày hôm sau, cô mang theo không nhiều lắm hành lý của mình, xa khỏi căn phòng mình đã thuê từ rất lâu này đi tới kí túc cho nhân viên theo chỉ dẫn của thư ký Tiểu Trần.
Ký túc nhân viên cách không xa tòa nhà của công ty, ký túc là một tòa nhà cao tầng, rất an toàn, trong ngoài đều có gác cổng. Cô lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa, tìm được phòng mình trong kí túc xá, mở cửa ra, bên trong chỉ có hai giường, nháy mắt cô có chút hoảng hốt. Đây tức là, cô ở phòng hai người, cô không thể không suy nghĩ tới vận may của mình, cô còn đang nghĩ ở phòng bốt người đã tốt, phòng sáu người cũng không chê, chỉ là ở nhiều phụ nữ thì nhiều thị phi, đây lại không phải là trường học mà là một công ty lớn, một tập đoàn lớn, sáu người phụ nữ ở cùng nhau có lẽ sẽ trở thành một chiến trường đáng sợ.
– —
Sant: Nay 30 tết rồi, mai mình off một ngày nhé các bạn, hẹn gặp lại vào mùng 2.