Dập thuốc trong tay, anh cũng chú ý mắt cô mang theo sưng đỏ, cô khóc, ngay vừa rồi. Chỉ là sao người phụ nữ này thích khóc thế, anh nhíu chặt lông mày của mình.
Vì sao là chị em, Dĩ Hiên cho tới bây giờ cũng không thấy khóc, chỉ là anh đã quên, bời vì, không có người sẽ đối đãi tàn nhẫn như vậy với Hạ Dĩ Hiên, cô ta là bảo bối của tất cả mọi người, bao gồm Sở Luật anh, mà Hạ Nhược Tâm lại không phải, cô chỉ là một kẻ phạm tội, một người bị tất cả mọi người chỉ trích và oán hận.
Cô không khóc, còn có thể làm cái gì?
Hạ Nhược Tâm đi tới bên giường, chỉ là núp ở một góc giường, cách anh rất rất xa, có lẽ là biết anh chán ghét mình tới gần, càng có lẽ là cô sợ hãi cuộn tròn thân thể của mình.
Giữa bọn họ, còn là vợ chồng sao?
Mà anh, có còn là anh trai nhỏ nói sẽ trở về tìm mình hay không.
Nhắm lại cặp mắt của mình, mi mắt run rẩy, thế giới của cô đã một vùng tăm tối, mảy may không biết bình minh ở nơi nào.
Sở Luật thì cầm một điếu thuốc đặt ở bên miệng của mình, châm, từ trước đến nay anh rất ít đụng thuốc lá, chỉ là lần này, anh lại có chút thất hồn một điếp tiếp một điếu. Trong không khí có mùi thuốc lá cực nồng, Hạ Nhược Tâm vô thức lật thân thể một chút, nhẹ nhàng ho một tiếng, mà động tác trong tay Sở Luật cứ đình chỉ như vậy.
Ngón tay của anh dập tắt thuốc, chỉ là nghiêng đầu, nhìn người vợ cách mình rất xa, anh đột nhiên tiếp cận cô, thậm chí vươn tay của mình nhẹ nhàng đặt lên gương mặt cô, thẳng đến khi lông mi thật dài của cô lướt qua lòng bàn tay của anh, anh mới đột nhiên thu hồi tay của mình.
Anh nhắm cặp mắt của mình lại, tắt đèn đầu giường, nhất thời trong cả căn phòng chỉ có một vùng tăm tối, còn có, tiếng hít thở thỉnh thoảng bọn họ đan xen vào nhau. Trong lúc giao thoa, thời gian dần dần dung hợp.
Không biết ngủ bao lâu, bên ngoài đã có ánh sáng rất nhỏ, chẳng qua cách trời sáng còn có thời gian rất dài, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, chỗ hạ thân giống như vẫn đau, cô cẩn thận nhìn người đàn ông nằm cách đó không xa, Sở Luật, chồng của cô cũng là người cô yêu, nhưng anh hận cô.
Một chiếc giường có thể dung nạp năm sáu người, lúc này, giữa bọn họ chiếm cứ một góc phần mình, khoảng cách cho tới bây giờ đều xa như thế, cô cười tự giễu một tiếng, lại cẩn thận tiếp cận.
Cô dời đến trước người anh, chỉ bi thương nhìn qua như vậy, cũng chỉ có ở thời điểm này, cô mới có thể an tĩnh ở bên anh, không tính gian phòng tối mờ, người đàn ông có khóe môi rất mỏng, sẽ rất ít hất lên, thời điểm bình thường, luôn luôn mím môi thật chặt, anh có một đôi mắt cực sáng, có thể thấy rõ nhân tâm, còn có cái mũi của anh, tổ hợp thành một ngũ quan có cá tính, có thâm thúy của người phương Tây, cũng có thần bí của người phương Đông, người đàn ông như vậy, thật để cho người ta điên cuồng.
Chỉ là cô càng biết, đây chỉ là lúc anh ngủ, chờ anh tỉnh lại, trên mặt của anh sẽ chỉ có tàn nhẫn, trong lòng của anh sẽ chỉ có tàn khốc, anh hận cô, cho nên không đau lòng vì cô, mà cái thế giới này còn có ai lại yêu thương cô đây.
Nhẹ nhàng khẽ động đôi mi dài, cô cúi đầu xuống, lại phát hiện nước mắt của mình cứ rơi vào mu bàn tay của mình như vậy, sau đó choáng mở…