“Con bé chỉ thích cái kia, cô cũng đừng tiêu pha.” Hạ Nhược Tâm rửa sạch tay, chuẩn bị đi vào bếp nấu mì. Thẩm Vi không vì thích, khả năng cũng là do ân sơn hào hải vị quá nhiều cho nên thích ăn nhất món Hạ Nhược Tâm nấu, mặc kệ là món gì, cô đều thích, cô là khách quen nơi này, đến nỗi Thẩm Vi làm gì, lại có quan hệ gì, trước nay Hạ Nhược Tâm đều không có cảm giác công việc Thẩm Vi kém một bậc, cô sẽ không quên chính mình cũng từ nơi đó mà ra, nếu không nhờ Thẩm Vi hiện tại cô còn không biết là ngày mấy, dựa cửa bán rẻ tiếng cười, bán mình.
Cả đời cô cảm ơn ân tình của Thẩm Vi.
Thẩm Vi đặt Tiểu Vũ Điểm trên đùi, cũng không hiểu vì sao cô rất thích đứa nhỏ này, cũng do khả năng mình từng mất đi, cô nghĩ, nếu như đứa con của cô còn nó cũng sẽ lớn như vậy.
Là con trai hay là con gái xinh đẹp, cô kì thật hy vọng là con gái, ngoan ngoãn đáng yêu như Tiểu Vũ Điểm.
Cô nhìn Tiểu Vũ Điểm, trước mắt lại là có chút mông lung.
“Dì đau đau sao?” Tiểu Vũ Điểm đặt tay nhỏ trên mặt Thẩm Vi: “Tiểu Vũ Điểm thổi vù vù, sẽ không đau nữa.”
Tiểu Vũ Điểm nói, chu chu cái miệng nhỏ, dùng sức thổi khí lên mắt cô.
“Dì không sao.” Thẩm Vi lau khô nước mắt, hôn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: “Con thật ngoan.”
Thời điểm Hạ Nhược tâm bưng món ăn ra liền thấy vành mắt đỏ của Thẩm Vi.
Là khóc sao? Mà cô cũng không có nhiều chuyện, ai trong lòng cũng đều mang nỗi buồn, đều sẽ có một ít sầu thương, với những khó khăn nhất đều đã đi qua, hiện tại nghĩ là cô cười, vì con cười, vì nỗ lực cuộc sống cùng con cười, nhưng với Thẩm Vi, bởi vì không hiểu biết, vì không biết cho nên cô cũng không dám nhiều lời.
Cô đặt món ăn lên bàn, hướng tới con gái vươn đôi tay nhỏ: “Tiểu Vũ Điểm, tới đây mẹ ôm, để dì ăn mì.”
“Vâng!” Tiểu Vũ Điểm mở tay nhỏ ra để mẹ ôm bé, bé nắm tay nhỏ đặt trên vai mẹ, đôi mắt to đen sáng rõ, ngây thơ vô tội, tuy rằng đã cùng mẹ trải qua quá nhiều cực khổ, nhưng bé vẫn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, đều nói thiếu niên không biết sầu, đúng như Tiểu Vũ Điểm vậy.
Thẩm Vi cầm chiếc đũa, một miếng lại một miếng, tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, cuốn tới đầu vai, cô dùng tay nhẹ nhàng chuyển bát, nhất cử nhất động vẫn duyên dáng đáng yêu, khuôn mặt mỹ nhân từ trong xương cốt, không là từ quần áo, không là từ trang sức. Cô cảm thấy Thẩm Vi có chuyện quá khứ, nhưng cô sẽ không lắm miệng đi hỏi, Thẩm Vi từng nói, nếu như có một ngày cô nguyện ý, sẽ dùng quá khứ của cô ấy đổi lấy quá khứ của cô.
Chỉ là không biết khi nào cô mới có thể nghe được chuyện quá khứ của Thẩm Vi.
Thẩm Vi bưng bát lên, một chút cũng không nho nhã uống sạch sẽ nước trong bát.
“Cảm ơn.” Thẩm Bi buông bát xuống, ăn một bát mì, cái loại này không chỉ là no thoả mãn, còn có một hồi ức, hồi ức không chỉ có thống khổ, cũng không chỉ có vui vẻ, các loại chua ngọt đắng cay (cảm xúc hỗn loạn phức tạp) có lẽ đều ở trong đó, cũng tại đây là một bát mì.
“Không cần khách khí.” Hạ Nhược Tâm cười cười: “Đã ăn no chưa, muốn một bát nữa không?”
“Cô cho tôi là heo sao?” Thẩm Vi sờ sờ bụng mịn, lại là ám chỉ một chút cái trên bàn kia so với đầu cô phải rất nhiều bát lớn, lại là một bát, một hai phải cũng không thể căng chết cô.
“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng, hình như khách khí quá phận.
“Cho tôi đi.” Thẩm Vi vươn tay, Hạ Nhược Tâm đung trán chạm vào đầu nhỏ của con gái: “Tiểu Vũ Điểm ở đây choei với dì nhé, mẹ đi rửa bát.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vô cùng gật đầu, sau đó hướng Thẩm Vi vươn tay nhỏ để Thẩm Vi ôm.
Thẩm Vi vui bẻ tiếp nhận cô bạn nhỏ, cùng cô chơi, rất khó tưởng tượng được cô thế nhưng có thể cùng đứa trẻ này chơi vui vẻ như vậy, đến cả Hạ Nhược Tâm lần đầu nhìn thấy Thẩm Vi hoàn toàn khác nhau.
Hạ Nhược Tâm đổ một ít nước rửa bát vào tay, bàn tay đặt ở dưới vòi nước, nhìn bọt nước rửa bát ở ngón tay thấm hoà tan.
Bên ngoài, Thẩm Vi đang xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, vén mái tóc dài màu đỏ rượu của mình.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ xinh đẹp, hay là dì?”
Tiểu Vũ Điểm thật sự là một đứa trẻ, bé cắn cắn tay nhỏ chỉ, mắt to trong trẻo loé lên, chỉ vào phòng bếp, mẹ nhẹ nhàng, dì cũng nhẹ nhàng.
“Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ hay yêu dì?” Tiểu cô nương này cái miệng nhỏ thật là ngọt, lòng Thẩm Vi như muốn hoà tan.
Thời điểm Ha Nhược Tâm đi ra, Tiểu Vũ Điểm đã chơi đến mệt mỏi, cắn ngón tay ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trừ mái tóc ngắn ngủn ra, có chút giống một đứa bé trai.
“Con là bé gái ngoan.” Thẩm Vi có chút không đành lòng đem đứa bé trong lòng giao cho Hạ Nhược Tâm, đây là con nhà người ta không phải nhà cô, nhưng cô thật muốn đem đứa nhỏ này mang về nhà, chỉ là, cô… nơi đó.
Bỏ đi, làm ô nhiễm đôi mắt trẻ con, một độ mắt sạch sẽ như vậy, vô ưu vô lự lớn lên như vậy đi.
“Cô không tính rời nơi đó đi sao?” Hạ Nhược Tâm đặt con gái vào phòng ngủ bên trong, thời điểm đi ra câu đầu tiên chính là lời nói này.
Nơi kia biết rõ là địa ngục, vì cái gì còn muốn ngốc, cô cảm giác Thẩm Vi hoàn toàn có thể rời đi, tóm lại nơi như thế thật sự không thích hợp với người bình thường, nơi đó tràn ngập đủ loại dơ bẩn, tính kế, đáng ghê tơem, người thói hư tật xấu, người mắt trái cảm xúc, toàn bộ đều ở bên trong, ở tròn thời gian dài, người bình thường thật sự sẽ bị điên.
Cô cảm kích Thẩm Vi đã giúp cô rời xa nơi đó, Thẩm Vi còn muốn tiếp tục sao?
“Tại sao phải rời khỏi?” Thẩm Vi từ trên người lấy ra một điếu thuốc, sợ soạng một hồi không thấy bật lửa.
“Có bật lửa không?” Cô hỏi Hạ Nhược Tâm, ngón tay sơn màu đỏ dài mỹ lệ, như là đôi tay chơi nghệ thuật, đàn dương cầm, vẽ tranh, hoặc là bị một người đàn ông nắm trong lòng bàn tay, mà không như ở hiện tại nơi này, một mùi thuốc là nhiễm bị thương ngón tay vốn trắng nõn sạch sẽ.
“Có, chờ một lát.” Hạ Nhược Tâm vào trong bếp lấy bật lửa đưa cho Thẩm Vi.
“Cảm ơn.” Thẩm Vi theo thói quen đặt thuốc lá ở trong miệng, môi đỏ nhẹ nhấp giữ, mở bật lửa, đốt thuốc, cô phả ra một mảnh sườn khói, cái loại này làm người mê say mùi hơi thở thuốc lá, nháy mắt tràn ngập toàn bộ phổi cô.