Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1225: Hóa ra cô thật già rồi

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

“Ừ, không nói.” Lục Tiêu Họa lại ăn một miếng táo, cảm giác chua chua ngọt ngọt đã bao lâu chưa được nếm qua, mà cô cũng đã quên rốt cuộc đã bao lâu không được ăn hoa quả ngon như vậy dù đây cũng chỉ là một quả táo bình thường.

Còn có muốn nói cho người nhà hay không, Lục Tiêu Họa không nghĩ tới, chuyện này vẫn không nên cho bọn họ biết thì hơn, nói cách khác không muốn chuyện sẽ vỡ nở, liên lụy không phải chỉ một vài người, mà khó nhất chính là Cao Dật.

Cho nên cô tình nguyện ở một mình trong bệnh viện, nhưng giống như không phải ở một mình, không phải còn có anh sao?

“Lát anh sẽ bảo bảo mẫu mang đến cho em vài thứ để ăn.” Sở Luật đứng lên đi tới bên cạnh Lục Tiêu Họa, sau đó ngồi xuống kéo lại chăn cho cô.

“Đúng rồi, em muốn ăn gì.”

“Sủi cảo.” Lục Tiêu Họa cảm giác mình có chút thiệt thòi. Khi trở về cái gì cô cũng muốn ăn, cảm giác như nửa đời người bị đói, nhưng thịt cá Sở Luật không cho cô ăn, chính cô cũng biết hiện tại dạ dày cô không tiếp thu được đồ ăn quá nhiều dầu mỡ hay bổ dưỡng, cho nên cô cần ăn thanh đạm một chút, cho dù cô muốn ăn sủi cảo thì có lẽ cũng chỉ có thể ăn sủi cảo chay.

“Được.” Sở Luật lấy điện thoại đi tới ban công gọi điện, Lục Tiêu Họa tiếp tục ăn táo, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô đang ở phòng VIP trong bệnh viện, một mình một phòng, còn có một ban công nhỏ, từ buổi sáng sẽ có mặt trời chiếu vào, vào mùa này sẽ rất ấm áp.

Cô ngoảnh mặt qua, bình tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Lúc này anh đang dựa vào ban công, chân tùy ý vắt để chéo nhau, ánh nắng vừa lúc chiếu trên mặt anh, lúc này người đàn ông này dường như không hề lạnh băng nhưng lại cực xa mới đến mức ấm áp.

Người đàn ông này, Lục Tiêu Họa biết, tuy rằng anh không phải ngoài lạnh trong ấm nhưng có khi lòng anh lại rất mềm. Anh không phải người tốt nhưng cũng không xem như hoàn toàn là người xấu.

Bản thân một người kỳ thật không thể phân rõ tốt xấu, có lẽ đối với người này thì anh là người xấu mà đối với người khác anh lại là người tốt. Trong thế giới của Lục Tiêu Họa, anh đối với Lục Tiêu Họa không tồi, cũng không biết đối với Hạ Nhược Tâm thì anh là người tốt hay người xấu.

Buổi tối, quả nhiên bảo mẫu Sở gia mang đến nồi sủi cảo rất ngon, bên trong có rau hẹ trứng gà, vỏ sủi cảo cũng không bị vỡ, thực sự ăn rất ngon.

Cô ăn liên tiếp mười mấy cái sủi cảo mới cảm giác mình no bụng một ít, mà ăn no quả thật là một cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả. Hiện tại đối với cô mà nói thật sự không có chuyện gì khiến cô thỏa mãn hơn việc được ăn no.

“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Sở Luật đẩy một chiếc xe lăn: “Cảnh sắc bên ngoài không tồi, đã thật lâu không đi ra ngoài.”

Lục Tiêu Họa thật sự không biết bên ngoài có cảnh sắc gì, ngoại trừ đèn đường còn có gì sao?

Chỉ là nghe Sở Luật nói vậy cô cũng thấy muốn đi ra ngoài, cho dù chỉ là đi ngắm đèn đường thì so với nhìn bốn bức tường cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng còn có TV, có sách nhưng cô muốn thấy mọi người.

Sở Luật kéo chăn ra, đem cô nhẹ nhàng ôm lên, khi cơ thể hai người chạm vào nhau lại có một cảm xúc rung động nói không nên lời, Lục Tiêu Họa cảm thấy tim mình đập nhạnh, cũng đột nhiên khẩn trương.

Còn may anh cũng không chú ý tới, còn may anh không nghe được tiếng tim cô đập.

Sở Luật lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi cô, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ quàng vào cho cô. Từ góc độ của mình Lục Tiêu Họa có thể thấy rõ vân da trên người anh, có làn da không tồi a. Đây có lẽ là do trời sinh đi, tuy rằng là đàn ông, tuy rằng cũng đã hơn ba mươi nhưng anh lại có một làn da rất đẹp, trên bề mặt da dường như không có tì vết gì, tuy rằng không thể so với phụ nữ nhưng người đàn ông như vậy có mị lực cũng đủ khiến chị em trầm trồ.

“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật lấy một bình giữ ấm đặt vào trong tay cô. Lục Tiêu Họa nắm lấy, lòng bàn tay cô thật sự ấm áp.

Sở Luật đem cô đẩy đến bên ngoài, từng hàng đèn đường sáng trưng, thỉnh thoảng có xe qua lại. Hiện tại vẫn chưa quá muộn, vẫn còn có người lui lui tới tới, kỳ thật bọn họ thấy nhiều nhất không phải là đèn đường mà là người, hơn nữa là người trẻ tuổi chiếm đa số.

Nguyên nhân đây là khu vực tập trung nhiều trường đại học, ngoại từ tinh anh từ khắp nơi trên cả nước đương nhiên cũng có nhiều du học sinh nước ngoài tới đây học, cho nên có thể thấy được một ít người ngoại quốc ở chỗ này.

Lục Tiêu Họa sờ sờ mặt mình, so với các sinh viên này cô thật sự già rồi, kỳ thật cô cũng chưa có nhiều cảm giác về tuổi tác, chỉ mỗi năm một lớn lên lại là mỗi năm mỗi già đi, đặc biệt hiện tại kỳ thật coi như cô cũng mới chỉ trọng sinh một năm.

Không thể nói cô một tuổi, chỉ có thể nói ký ức trước kia đều đã không còn, cho nên khái niệm tuổi tác với cô càng thêm phai nhạt, nhưng hôm nay thấy nhiều sinh viên như vậy cô lần đầu tiên có cảm giác mình thật sự già rồi.

“Sở Luật, anh có thích phụ nữ trẻ không? Ví như bọn họ.” Cô dựa vào xe lăn, nhớ trước kia người ta có nói, đàn ông mười tám tuổi thích phụ nữ mười tám tuổi, đàn ông hai mươi tám tuổi vẫn thích phụ nữ mười tám tuổi, bốn mươi tám cũng thế mà năm mươi tám cũng vẫn thích phụ nữ mười tám tuổi.

“Trẻ?” Sở Luật tiếp tục đẩy xe lăn đi tới. Anh đối với từ trẻ này giống như chưa từng có nhiều cảm giác: “Anh không nghĩ tới, có thể vào công ty anh đều là người có lý lịch tương đối tốt, trừ phi là nhân vật thiên tài thì công ty sẽ không nhận người trẻ bởi vì chưa có kinh nghiệm làm việc.” Đương nhiên công ty cũng cần những người trẻ vào làm việc để có thêm năng lượng, nhưng người mới vào lại thường không thể làm việc với anh ngay, chờ đến lúc đủ khả năng làm việc của anh thì cũng đều thành lão bà.

Lục Tiêu Họa quay đầu lại liền thấy Sở Luật đang nhìn thẳng, tuy rằng nói có không ít sinh viên đều nhìn anh chằm chằm, từng đôi mắt kia mang theo rõ ràng sự kinh ngạc cùng thưởng thức, nhưng dường như anh không chú ý tới.

Anh ngừng lại, sau đó đi tới kéo lại chăn trên người Lục Tiêu Họa tránh cho chân cô bị lạnh.

Lục Tiêu Họa xoa xoa mặt mình.

Dung nhan phụ nữ dễ đi không trở lại, trong lòng bất tri bất giác cũng cảm thấy đã già rồi.

Chọn tập
Bình luận