“A…” Sở Luật cười nhưng trong đôi mắt đầy tơ máu kia mơ hồ có một ít nước mắt, anh buông lỏng tay, tờ giấy kia cứ vậy bay xuống ở trên mặt đất.
Anh đi về phía trước, mở cửa ra, giống như mông du. ‘Cạch’ một tiếng, mở ra ngăn tủ, quần áo của các cô đã không thấy, cái gì cũng đều đã không còn.
“Hạ Nhược Tâm, em thật tàn nhẫn.”
Anh lại đóng ngắn tủ, đóng cửa, khóa cửa, rồi sau đó ngón tay anh buông lỏng, chìa khóa rơi leng keng trên mặt đất bị chân anh dẫm lên.
Nơi xa, ánh sáng mặt trời buổi sớm hòa vào bóng đêm đang dần tan.
***
Tống Uyển khóc thật lâu, cũng oán trách thật lâu, Sở Giang đối với chuyện này không có cách nào chỉ có thể để bà khóc, khổ sở rồi sẽ qua đi, trên đời này thật sự không có chuyện gì là không vượt qua được. Có lẽ Sở gia bọn họ vốn dĩ không có duyên, nhưng mặc kệ thế nào ông cũng biết ông còn có một đứa cháu gái, chỉ không cùng sống một nơi với họ, cũng mặc kệ như thế nào thì trong thân thể đứa bé kia cũng có dòng máu của Sở gia.
Sau quãng thời gian sa sút tinh thần, Tống Uyển liền đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Sở Tương. Như vậy cũng tốt, bà đỡ suy nghĩ miên man cả ngày, cũng bởi vậy ông đối xử với Sở Tương tốt hơn một ít nhưng vẫn cứ không thể thân cận được như đối với Tiểu Vũ Điểm.
Ông hiểu rõ, đó là huyết thống.
Còn Sở Luật, anh giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, đem mình nhốt vào trong phòng, một ngày một đêm không ăn không uống. Đến lúc anh ra ngoài trên mặt đã không thấy bất cứ chút gì là thương tâm cùng khổ sở.
Ánh mắt anh lạnh băng, thủ đoạn của anh cũng tàn nhẫn.
Không tới một tháng sau, nhân viên tập đoàn Sở Thị đã kêu khổ thấu trời. Tổng giám đốc không giống người, nhân viên còn đáng thương hơn cả trâu ngựa, nhân viên cả nam lẫn nữ, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng muốn kêu bãi công không làm. Hôm nào cũng áp lực như trời sập, ai mà chịu được.
Anh đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc, bên trong mịt mù khói và mùi khét lẹt của thuốc lá, bàn làm việc không có người, Sở Luật lúc này đang đứng chiếm nửa cái cửa sổ nhìn ra ngoài, anh đút tay vào túi quần, đôi mắt càng tối tăm hơn trước.
“Tĩnh Đường, em nói xem vì sao cô ấy phải rời đi?”
Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”
“Có lẽ chị ấy thấy sống như vậy quá áp lực, một bên là anh một bên là cô, chị ấy sợ cô làm tổn thương Tiểu Vũ Điểm cho nên rời đi. Cũng có khả năng chị ấy cảm giác mình nên rời đi.”
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của anh, sự tình cuối cùng là như nào có lẽ chỉ có đương sự mới biết.
“Tĩnh Đường, em nói xem, cô ấy có yêu anh không?”
Sở Luật cầm lấy điện thoại, trong điện thoại là ảnh chụp hai mẹ con. Anh thật sự cảm giác cô có yêu, nhưng vì điều gì cô lại có thể đi một cách tuyệt tình như vậy.
Mà vấn đề này Đỗ Tĩnh Đường đương nhiên cũng không cách nào trả lời.
Yêu hay không yêu, hiện tại còn quan trọng sao? Cô đều đã rời đi, cũng vứt bỏ Sở Luật.
Sở Luật đưa ảnh chụp lên trước mặt mình, chẳng lẽ sau này mỗi ngày Sở Luật cũng chỉ có bức ảnh lạnh lẽo này làm bạn sao?
Bên ngoài ánh sáng ngày càng sáng, nhưng lại chỉ khiến mắt anh khôi khỏi nheo lại, giống như khiến khóe mắt đau, loại đau đớn này có chút khó nhịn.
‘Xoạt’ một tiếng, anh kéo bức rèm lại, lúc này toàn bộ căn phòng đều tối sầm.
Kỳ thật đây mới là cuộc sống của Sở Luật, đây mới thuộc về Sở Luật hắc ám.
Có vài người vốn dĩ không nên sống dưới ánh mặt trời, giống như anh vậy, là ác nhân trong mắt người khác.
Có lẽ, anh cũng nên bình yên vượt qua một đời xuân thu.
***
Cũng lúc đó ở nơi ánh mặt trời đang chói chang chiếu qua khung cửa ra tới từng đợt bảy màu nhè nhẹ, sau đó một ngón tay đẹp đẽ duỗi tới, ‘xoạt’ một tiếng, cũng đồng thời kéo bức rèm ra.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào một góc phòng, cũng bao gồm chiếu lên người một phụ nữ quen thuộc. Sắc mặt cô nhợt nhạt dường như không còn chút sức sống, chỉ có lông mi thật dài bao trùm ở mí mắt phía dưới, còn có đôi môi trắng bệch,lúc này đang khẽ mấp máy.
Cô giống như một con búp bê làm bằng thủy tinh, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ ở dưới làn da.
“Anh tới lúc nào?” Lúc này cô cũng không mở mắt, chỉ cảm giác ánh sáng trước mặt có chút quá sáng, cho nên đưa tay đặt trên hai mắt của mình chắn lại ánh sáng.
“Vừa tới.” Giọng một người đàn ông, thanh thanh nhuận nhuận, cũng giống như đã từng quen biết.
“Em vẫn muốn ngủ tiếp sao?” Anh chuyển người, toàn thân mặc bộ đồ bác sĩ trắng, khuôn mặt anh tuấn. Có lẽ trời sinh anh là thích hợp làm bác sĩ, nụ cười của anh có thể dễ dàng trấn an nhân tâm, ngay cả trẻ con đang khóc vừa nhìn thấy anh cũng có thể cười thành tiếng huống chi là các bệnh nhân nữ trẻ tuổi.
“Ừ.” Cô gái lại hơi cựa quậy thân, dường như tinh thần không tốt, cánh tay cô đặt bên ngoài chăn, hồng rực dưới ánh mắt trời giống như thủy tinh trong suốt.
Cô đây là muốn biết mất, muốn hóa thành bọt biển. Anh cũng giống như sợ bèn kéo bức rèm lại, cũng là chắn lại ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
“Nhược Tâm…” Anh thở dài. “Em còn muốn như vậy bao lâu?”
Cô gái trên giường không nói một lời, cánh tay gầy gò vẫn cứ lạc ở một mép giường, ngón tay cô thi thoảng cử động, lông mi thi thoảng cũng nhíu lại.
“Nhược Tâm…” Lại một tiếng. “Đã hơn một tháng.”
“Em biết.” Cuối cùng cô gái trên giường cũng ngồi dậy. Cô rất gầy, dường như chỉ còn da bọc xương, nhưng cô cũng rất trắng, trắng mất cả màu hồng của sự sống, mắt cô rất to, khuôn mặt lại rất nhỏ, cằm cũng thực nhọn. Một khuôn mặt như vậy tuy rằng cũng là đẹp, nhưng cũng là ứng với câu ‘Tân trang nghi mặt hạ chu lâu, thâm khóa cảnh xuân một viện sầu’.
Cô vén tóc qua tai một chút, cũng lộ ra một nửa khuôn mặt tinh xảo, lại gầy tới cực điểm nhưng có thể nói cũng đẹp tới cực điểm khiến người khác muốn bảo vệ.
Sau đó cô vạch chăn ra, chân trần dẫm lên mặt đất. Bác sĩ trẻ tuổi lại than một tiếc, đi tới đặt tay lên mái tóc ngắn của cô:
“Anh thật có chút hối hận lúc trước sao lại để em đi, anh cho rằng bọn em sẽ tốt, một nhà ba người hạnh phúc vui sướng.”