Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1114: Sống như chó
Hạ Dĩ Hiên trên mặt đất mở to đôi mắt vô hồn, bò tới giống như một con chó.
Sau đó không lâu, tại nơi không ai biết này truyền đến tiếng thở nặng nhọc của đàn ông, còn cả giọng chửi to của hắn, rõ ràng rất khoái lạc nhưng miệng lại tuôn ra những lời tục tĩu. Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết của hắn truyền đến, lại có một bóng người lảo đảo từ bên trong chạy ra, sau đó một người đàn ông chạy ra theo, hắn che lại đầu mình, trên mặt hắn máu tươi chảy ròng ròng. Khi ra bên ngoài muốn truy đuổi thì hiển nhiên bên ngoài đã không còn bất cứ ai.
Lúc này Hạ Minh Chính mang theo túi xách mua thức ăn, việc này trước kia ông sẽ không thể tưởng tượng được. Ngày trước ông chỉ lái xe tới công ty, tới giờ duỗi tay là cơm sẽ được dâng lên tận mồm, nhưng hiện tại thì khác, sau khi hào quang qua đi kỳ thật ông mới nhận ra sống như người bình thường cũng không quá khó khăn, cuộc sống như này quen rồi cũng thấy thoải mái.
Mọi người đều sống như này, kiếm một ít tiền dưỡng già rồi từng bước đi xong cả một đời.
Ông mua không ít đồ ăn, chuẩn bị làm cho mình ăn. Nấu cơm cũng là ông mới học được, tuy rằng hiện tại điều kiện trong nhà cũng không phải quá kém, nếu so với hồi trước cũng không thua kém nhiều.
Đột nhiên góc áo ông bị người khác kéo lại, ông quay đầu liền thấy một cô gái mặc đồ rách tả tơi, Hạ Minh Chính than một tiếng, lấy từ trong người một ít tiền đặt trước mặt cô gái kia.
“Ba, là con, là con đây. Con là Hiên đây, con là Hiên đây này.”
Cô gái kêu một tiếng khiến Hạ Minh Chính giật mình.
Hạ Minh Chính không còn tâm tư mua đồ ăn, ông vội vã đi về. Mở cửa, Thẩm Ý Quân không có nhà, mà bên trong cũng không có người, lúc này ông mới lén lút đi vào, chiếc túi trong tay tùy tiện thả xuống mặt đất, sau đó ông lục tung lên kiếm một chiếc thẻ ngân hàng và một ít tiền, lại từ trong ngăn tủ lấy ra vài bộ quần áo của Thẩm Ý Quân, còn có một chiếc chìa khóa.
Tuy rằng hiện tại một nửa tài sản Hạ gia thuộc về Thẩm Ý Quân nhưng bà cũng không hạn chế Hạ Minh Chính tiêu tiền, mật mã của thẻ, tiền mặt của bọn họ, ông muốn dùng bao nhiêu cũng có thể. Chỉ là có lẽ Hạ Minh Chính cũng muốn chuộc tội, ông cũng không tiêu tiền nhiều như trước kia. Một nửa tài sản này là ông cho Hạ Dĩ Hiên nhưng Hạ Dĩ Hiên lại đem cho người khác, mà cái người kia sau đó lại chuyển toàn bộ cho Thẩm Ý Quân, nói đây là yêu cầu trước khi chết của Hạ Nhược Tâm.
Hạ Minh Chính có một loại tâm tư nói không nên lời, ông không còn nghĩ cái gì mà Đông Sơn tái khởi, cũng không muốn sẽ đấu tranh gì nữa.
Con gái Thẩm Ý Quân đã chết, mà con gái ông đi đâu cũng không rõ, ông đã coi con gái mình đã chết, giống như Hạ Dĩ Hiên đã thật sự chết từ mấy năm trước không sống lại.
Chỉ là, khi ông lại một lần nhìn thấy người được cho đã chết là Hạ Dĩ Hiên khiến ông thật sự bị dọa, đặc biệt là bộ dáng như vậy khiến ông vừa đau lòng vừa hận.
Ông không hận người khác mà hận đứa con gái này của mình.
Nhưng cho dù là hận, cho dù là oán thì đó cũng là con gái mình.
Ông chạy tới ngân hàng lấy một ít tiền. Ông lấy mấy chục vạn ra, số tiền này đối với một người bình thường có thể đủ sống tốt mấy năm trời.
Ông đem những thứ này giao cho Hạ Dĩ Hiên, ông lấy thêm một thẻ ngân hàng, đây là thẻ của riêng ông, ông có một ít tiền riêng đều để ở đây, chừng mấy trăm vạn cũng đủ cho Hạ Dĩ Hiên sinh sống cả đời.
“Tìm một nơi không ai biết con để sống cho tốt, đừng có quay về. Con biết bản lĩnh của Sở Luật, hắn không có khả năng để con sống tốt.”
Hạ Dĩ Hiên vừa nghe cái tên Sở Luật người liền co lại, khẽ run lên.
“Đi đi.” Hạ Dĩ Hiên phẩy tay. “Sau này đừng nói là con gái ba, ba cũng chỉ có thể giúp con đến mức này.” Vì đứa con gái này ông đã đem mọi thứ mình có để chăm sóc.
Hiện tại ông đã không còn gì để cho thêm, cũng chỉ có từng này đã là toàn bộ những gì ông có, cũng là thứ duy nhất ông có thể cho nó.
Hạ Dĩ Hiên cắn chặt răng, ôm vài thứ kia quay người chạy đi.
Đón cơn gió thổi tới, Hạ Minh Chính lau khóe mắt của mình. Ông xoay người, bước chân nặng nề không ít.
***
“Không thấy?” Sở Luật dường như không có cảm giác dư thừa. “Không thấy từ khi nào?” Anh lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng mình, lại một ngụm một ngụm hít mây nhả khói.
“Trước đó không lâu đã không thấy. Xin lỗi, tôi sẽ tìm cô ta về.” Tam ca xoa xoa ấn đường của mình, cũng không tin trên địa bàn của mình lại có một người phụ nữ cứ như vậy mất tích. Việc này anh chỉ nói cho Sở Luật, nếu Thẩm Vi biết thì anh cũng không còn mặt mũi nào nữa.
“Tôi biết rồi, phiền Tam ca.” Sở Luật lại phun ra một ngụm khói, anh ngắt điện thoại. Hạ Dĩ Hiên có trốn thoát hay không anh cũng không lo lắng, cô ta hiện tại cũng đã tàn, nhưng tóm lại vẫn là để một cái tai họa, mà tai họa như vậy anh không thích.
Vài ngày sau, Tam ca lại gọi điện thoại tới, nói người đã tìm được rồi nhưng là rơi xuống biển, đã chết.
“Đã chết…” Sở Luật nhếch môi, là cô ta tìm cho mình con đường này sao.
Hạ Dĩ Hiên sống hay chết cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trong đầu anh, anh vẫn cứ đi làm như bình thường, tan tầm sẽ đưa con gái đi chơi, thời gian cứ vậy vô thanh vô tức qua đi.
Trịnh An Trạch được dinh dưỡng đảm bảo đột nhiên vóc dáng cao lớn hơn. Sở Luật vẫn có chút kỳ quái, không rõ cha của Trịnh An Trạch là ai, dường như gen của hắn không tồi. Nhưng anh từng nghe Trịnh An trạch nói qua, rằng nhà chỉ có hai mẹ con, trước nay đều không liên lạc với cha của Trịnh An Trạch, mà Trịnh An Trạch cũng chưa bao giờ gặp người gọi là cha của mình, cho nên tiếng ‘ba’ với Trịnh An Trạch mà nói, rất xa lạ.
Mọi cảm giác về một người cha với cậu đều đến từ Sở Luật.
Luôn nghiêm khắc nhưng cũng rất quan tâm.
Cậu biết, lúc buổi đêm Sở Luật còn qua xem cậu đắp chăn có tốt không. Chú rất yêu Tiểu Vũ Điểm, bởi vì đó là con gái chú, chú rất mạnh mẽ cho nên có thể bảo vệ được con gái mình, mà Trịnh An Trạch cũng có suy nghĩ, nếu nó mạnh mẽ có phải liệu mẹ đã không phải chết.