“Lục Tiêu Họa, đừng làm bậy!”
Một tiếng này khiến tay Hạ Nhược Tâm run lên, ngay cả con dao gọt hoa quả cũng suýt chút nữa rơi xuống đất,
Cũng một tiếng này khiến Hạ Dĩ Hiên hét lên với anh:
“Anh Luật, cứu em. Cô ta điên rồi, cô ta là kẻ điên, cô ta muốn giết em.”
Hạ Nhược Tâm thu tay lại, kẽ tay cô là một sợi tóc của Hạ Dĩ Hiên.
“Lục Tiêu Họa, buông dao xuống!”
Sở Luật tiến về phía trước một bước, sợ Lục Tiêu Họa đâm dao vào người Hạ Dĩ Hiên. Nửa năm trước một cảnh kinh hãi này chẳng lẽ lại lặp lại, chẳng lẽ chuyện đã xảy ra với Tống Uyển lúc này đây thật sự phát sinh ở trên người Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt con dao gọt hoa quả, sau đó ngẩng mặt lên. Cô không điên cũng không cuồng loạn, thậm chí cô rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống như một hung thủ giết người. Đúng vậy, cô không phải, trước nay cô đều không phải, bởi vì trước nay cô đều không có lỗi với ai.
“Lục Tiêu Họa, hãy nghĩ tới cha mẹ cô, hãy nghĩ tới Lục gia.” Sở Luật lại tiến về phía trước một bước, nằm tay anh cũng nắm chặt lại, hôm nay anh tuyệt đối không thể để Lục Tiêu Họa động tới Hạ Nhược Tâm ở chỗ này, bằng không hậu quả không phải cô ấy có thể thừa nhận.
“Nhưng tôi muốn giết cô ta, làm sao bây giờ?” Hạ Nhược Tâm lắc con dao gọt hoa quả trên tay, rồi lại chuyển qua cổ Hạ Dĩ Hiên, chỉ cần nhẹ nhàng một chút yết hầu Hạ Dĩ Hiên sẽ bị cắt đứt, máu cũng sẽ trào ra.
Hạ Dĩ Hiên sợ hãi không dám cử động, cô run rẩy, cơ bắp cũng cừng đờ, đôi mắt không ngừng nhìn Sở Luật. Cứu cô, cứu cô, nhất định phải cứu cô, cô còn chưa muốn chết.
Sở Luật dừng bước chân: “Trước tiên cô cứ buông cô ấy ra, trên đời này để giải quyết mọi việc không phải chỉ có một cách, mà giết người là cách ngu ngốc nhất.
Trong mắt anh hiện tại chỉ thấy Hạ Dĩ Hiên sợ hãi, lại không phát hiện sự thê lương ẩn trong hai mắt Hạ Nhược Tâm.
Đúng vậy, trên đời này để giải quyết mọi chuyện không chỉ có một phương pháp, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cô dí sát con dao gọt hoa quả vào cổ Hạ Dĩ Hiên. Cô chờ Sở Luật tới gần, cũng chờ hành động tiếp theo của anh, cô hy vọng ánh mắt của anh sẽ nhìn cô mà không phải nhìn tới Hạ Dĩ Hiên đang như một con chó.
Nhưng là, hoàn toàn không như vậy.
Trong mắt anh không có cô, trong lòng anh cũng không có cô, hiện tại anh tiếp cận cũng vì Hạ Dĩ Hiên, cũng vì cứu Hạ Dĩ Hiện. Lúc cô bị đánh gãy chân, lúc cô bị hủy khuôn mặt, lúc cô không còn giọng nói vì cái gì anh lại không cứu cô. Cô bị đẩy xuống biển, bị cá dưới biển cắn xé da thịt, bị nước biển nhấn chìm, vì cái gì anh lại không cứu cô. Mà hiện tại cô mới rõ ràng.
Hóa ra cuộc đời này của cô chỉ có một người thân chân chính là Tiểu Vũ Điểm, nhưng đứa con đáng thương của cô đã sớm không còn. Cô cố gắng nhịn xuống nước mắt chua xót chực trào ra nơi khóe mắt, cô nhếch môi cười lạnh lùng nhưng vết thương trong lòng lại lớn hơn.
Hạ Nhược Tâm không cử động, Hạ Dĩ Hiên cũng không dám cử động, sợ là chỉ cần khẽ động thì cổ đã bị dao cắt đứt.
Sở Luật bỗng nhiên vươn tay cướp con dao Hạ Nhược Tâm đang nắm chặt, kỳ thật không cần anh lấy Hạ Nhược Tâm đã chuẩn bị đưa anh. Muốn thì liền đem đi đi, cục diện như vậy còn có ý nghĩa gì nữa.
“Anh Luật, anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên ngã nhào vào lòng Sở Luật, đôi tay bẩn thỉu cũng ôm chặt lấy quần áo của anh: “Anh Luật, cô ta muốn giết em, cô ta muốn giết em.”
“Không sao rồi.” Sở Luật trấn an cô gái giống như ăn mày này trong lòng ngực, anh cũng không đẩy ra, tay vẫn nắm chặt con dao gọt hoa quả. Lúc này Hạ Nhược Tâm chỉ hơi rũ lông mi, không ai biết ẩn sau mái tóc là khuôn mặt như thế nào.
Đột nhiên Hạ Dĩ Hiên xoay người đánh tới Hạ Nhược Tâm cách đó không xa.
“Con mụ điên!” Cô hét choi tai, tuy rằng mấy ngày đói bụng nhưng sức bổ nhào vào một người vẫn còn.
“Dĩ Hiên.” Sở Luật đưa tay kéo Hạ Dĩ Hiên, trầm giọng nói. “Anh đưa em đi bệnh viện trước đã, chuyện này tin rằng Lục gia sẽ phải bồi thường cho em.”
Nhưng Hạ Dĩ Hiên như thế nào có thể buông tha Hạ Nhược Tâm, cô ta dám, vậy mà cô ta cũng dám đối đãi với cô như một con chó.
Cô giống như bị điên, dùng đôi tay không có nhiều sức đánh đấm Hạ Nhược Tâm trên mặt đất.
Hạ Nhược Tâm không phải không thể cử động, mà cô đã không biết mình còn cần sống vì điều gì. Bởi vì cô báo không được thù.
Cô nhớ Tiểu Vũ Điểm của cô, cô nghĩ bé ở nơi đó một mình sẽ rất cô đơn, rất sợ hãi.
Sở Luật lại dùng sức kéo Hạ Dĩ Hiên lại, Hạ Dĩ Hiên quay đầu ôm chặt tay Sở Luật, đột nhiên cô kéo tay Sở Luật về phía trước.
‘Phập’ một tiếng, hình như có âm thanh gì rất nhỏ rất nhỏ, rồi tới tiếng hét chói tai của Hạ Dĩ Hiên, cánh tay cô cũng nắm lấy tay Sở Luật sợ hãi, trong lúc nhất thời Sở Luật cũng không cảm nhận được mình vừa làm gì.
Thân thể Hạ Nhược Tâm co lại, Sở Luật buông lỏng tay, cúi đầu nhìn cô gái cuộn tròn trên mặt đất. Đột nhiên anh cảm thấy hốc mắt cay cay, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Luật, chúng ta đi.” Hạ Dĩ Hiên vươn tay ra. “Anh xem, anh đã khiến con dao cắt vào tay em.” Quả nhiên có thể thấy trên cái tay đen thui vì bẩn xác thật có một vết thương.
Sở Luật cởi áo của mình ra khoác lên người Hạ Dĩ Hiên: “Đi thôi, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Anh Luật, đã gần ba ngày em không được ăn, em không đi được.” Hạ Dĩ Hiên khó chịu nói, thỉnh thoảng còn cố tình để lộ cánh tay vừa mới bị Sở Luật đâm bị thương.
“Em muốn đi nhưng không còn sức nữa. Anh Luật, em khó chịu chết mất…”
Nói, cô nhắm hai mắt lại ngã lên người Sở Luật. Sở Luật một tay đỡ cô, một tay tìm điện thoại muốn gọi cho Lục Cẩm Vinh đến đón em gái mình về.
Nhưng anh tìm nửa ngày lúc này mới nhớ, điện thoại anh để ở trên xe.
Trước tiên là đưa Hạ Dĩ Hiên về đã, còn may không có chuyện lớn xảy ra, bằng không sợ là sẽ một phát không thể vãn hồi.
Anh bế Hạ Dĩ Hiên lên, nhưng không biết vì sao bước chân lại do dự. Đôi mắt đen ám ám, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài. Vài chục năm sau mỗi lần nhớ tới cảnh này anh đều thấy đau đớn muốn chết, đau triệt nội tâm.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô run rẩy vươn tay, trên tay dính dầy màu. Con dao gọt hoa quả kia đã cắm vào bụng cô, giống như cắm vào bụng Tống Uyển lúc trước.