“Kỳ thật tôi thấy mấy món này ăn cũng ngon.” bà cầm lấy đôi đũa, định gắp đồ ăn, xem có thể vãn hồi lại cái gì hay không, kết quả Tống Uyển vội vàng giữ lấy tay bà ta, cướp đũa đi, đặt lên trên bàn, “Bà thông gia, đống này khó ăn lắm, bà đừng có ăn, ăn nhiều lại không thể tiêu hoá.” nói xong, bà lại hô lên, “Chị Khương, chị qua đây dọn dẹp chỗ này đi.”
Một bảo mẫu vội vàng chạy ra, không khỏi phân trần, nhanh chóng bê đồ ăn xuống, mà mẹ Lý chẳng những đot mặt, ngay cả tâm cũng đỏ theo.
Trên bàn trống không chẳng có lấy một ly nước lọc, mà mẹ Lý cũng xấu hổ đủ rồi.
Lý Mạn Ni cũng thấy khó xử, một bên là mẹ chồng, một bên là mẹ ruột, cô là con gái lại là con dâu, thật đúng là khó, không thể làm phật ý mẹ chồng, nhưng cũng không thể để mẹ mình mất hết mặt mũi.
Cô biết, mẹ mình là người coi trọng mặt mũi, lúc này đây bị mẹ chồng làm cho mất sạch, sợ là về sau, trong lòng hai người sẽ có khúc mắc.
“Cơm cũng không ăn.” Tống Uyển tuy rằng đang cười, nhưng nụ lại làm cho họ cảm thấy rất thấm, vội vàng, Lý Mạn Ni tìm một cái cớ, kéo mẹ Lý rã chỗ khác, nói thẳng ra thì, nếu còn ở lại sợ rằng ngay cả cô cũng không dám ngẩng đầu.
“Mẹ, sao vừa rồi mẹ lại nói thế?” Lúc đi ra ngoài, Lý Mạn Ni thật sự là nhịn không được.
“Mẹ nói gì, là mẹ chồng con ấy chứ, cứ như là mẹ nợ tiền Sở gia bọn họ không bằng.”
Lý Mạn Ni bị mẹ Lý trách móc, lập tức cũng đỏ mặt, bởi vì bọn họ đúng là cầm tiền Sở gia, bất quá, Sở Luật là con rể, lúc cần anh giúp, anh giúp là lẽ thường.
Mà ở trong phòng, Tống Uyển lại bảo dì giúp việc bưng đồ ăn lên, mỗi đĩa đều nến thử một miếng, cũng không cảm thấy khó ăn lắm, nhà họ đã ăn nấy chục năm rồi, chẳng ai than phiền gì cả, hôm nay lại bị mẹ Lý chê bai dè bỉu, bà cũng thấy tức, từ sáng sớm, trong nhà cũng chưa kịp dọn, ngay cả chồng con cũng mặc kệ, nghe nói hai người tới, vậy nên mới đi cùng dì giúp việc đi mua đồ ăn, rồi cẩn thận làm từng món, thế mà cuối cùng lại ôm đầy một bụng tức.
Có chuyệb gì vậy, Sở Giang mới vừa về, thấy Tống Uyển xụ mặt ngồi trên sô pha, cứ như người ta nơ bà nửa cái bánh bột ngô không bằng.
Tống Uyển chỉ lên trên bàn, “Đói bụng hả, ăn cơm đi.”
“Ừ.” Sở Giang cũng không nghĩ nhiều, đi rửa tay, ra ngồi trước bàn, cầm lấy đũa ăn một miếng, cảm thấy mùi vị khá ngon.