Tống Uyển còn đang nói, mà Sở Luật chỉ nghe được đúng hai chữ: mang thai!
Lý Mạn Ni mang thai, cô ta mang thai con của anh. Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp, tại sao lại ngay lúc này, tại sao lại có. Ngay thời điểm anh vừa mới cỡi bỏ khúc mắc của mình, ngay lúc anh vừa muốn sửa đổi những sai lầm mà mình đã gây ra với người phụ nữ kia, ngay lúc anh phát hiện mình không thể nào buông bỏ người đó, thì tại sao lúc này, ông trời lại cho anh có con.
“Em mang thai? Bao lâu rồi?” Nghe giọng và nhìn sắc mặt của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới biết được, lúc này, trong lòng anh có bao nhiêu cuộn sóng đang gầm thét, không biết là giống ai, nhưng anh chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài.
Đứa nhỏ này là cái ngoài ý muốn, là sự việc mà anh chưa bao giờ mường tượng đến.
“Đúng vậy.” Lý Mạn Ni cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về bụng, “Em cũng vừa mới biết thôi, Luật, cục cưng của chúng ta được một tháng rồi, anh có vui không? Đây là đứa bé thứ hai của chúng ta, em sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì nữa.”
Sở Luật hít một hơi thật sâu, “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, không nên để bản thân quá mệt mõi.” ánh mắt anh dừng ở phía trên bụng cô, lần đầu tiên là bị động tiếp thu, lần thứ hai là bất đắc dĩ tiếp thu.
Nhưng, anh chỉ có thể tiếp thu mà thôi.
“Em sẽ chú ý.” Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, lần này không giống với lần trước, lúc này, cả người cô đều toát ra nét ôn nhu của một người sắp làm mẹ, dù sao cũng đã mang thai rồi, cô sẽ bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, cũng sẽ bảo vệ cơ hội duy nhất của cô.
Hai cặp vợ chồng nhà Sở, Lý đều cao hứng đến không khép được miệng, hai nhà đều đã chuẩn bị đồ dùng của trẻ con hết rồi, tuy đứa nhỏ chỉ mới có một tháng, vẫn là một cái phôi thai nho nhỏ, nhưng bọn họ đều hận không thể nhanh chóng đem đứa nhỏ từ trong bụng cô ra để ôm, để hôn. =))
Sau khi hai bên đã thương lượng xong rồi, liền rời đi, bởi vì, bọn họ muốn cho Lý Mạn Ni nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm phiền cô. Sau khi cánh cửa đóng lại, căn biệt thự Sở gia chìm vào một bầu tĩnh lặng, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở cùng nhịp đập của tim.
Sở Luật đứng ở trước cửa sổ, nhìn về phía phụ huynh đang rời đi, mẹ anh còn kéo tay ba anh nói nói gì đó, không biết đã bao lâu rồi anh không thấy bà vui vẻ đến như vậy, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười kia của ba anh.
Quả thật là rất lâu rồi.
Anh cảm nhận thấy phía sau có một cơ thể mềm mại quen thuộc đang áp sát, hơi thở gần kề khiến anh có chút bài xích, trong lòng anh bây giờ dang nghĩ đến một người phụ nữ khác, nghĩ đến cảm xúc từ hận hóa yêu của anh với người phụ nữ ấy, bản năng muốn đẩy người phụ nữ phía sau ra.
Nhưng mà, con ngươi anh tối sầm lại, cánh tay bên người vô lực mà buông thỏng xuống.
Anh không có quên, cô ấy đang mang thai đứa con của anh, mà tất cả hành động của anh, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến đứa bé.
“Luật, chúng ta lại có con rồi, anh không vui sao?” Lý Mạn Ni áp mặt tựa lên lưng anh, thỏa mãn thở dài một hơi, đã bao lâu rồi bọn họ không có thân cận như vậy, anh vẫn luôn bên cạnh cô, nhưng lại như gần như xa, bây giờ, rốt cuộc bọn họ đã có thể chân chính gần gủi rồi.