Khuôn mặt của đứa nhỏ này càng lớn càng giống mẹ hồi nhỏ, lúc này Sở Luật mới nhớ được hóa ra lúc anh gặp Hạ Nhược Tâm năm đó thì Hạ Nhược Tâm cũng tầm tuổi như này.
Chỉ là khi đó anh quên mất trẻ con lớn lên khuôn mặt sẽ có thay đổi, khi đó anh chỉ biết cô gái đó họ Hạ, cũng nhớ kỹ đôi mắt, nhớ kỹ lời hứa hẹn của mình. Nhưng khi lúc anh về tiếp quản công ty, đi tìm tiểu tân nương của mình lại tìm lầm. Kỳ lạ mà nói, Hạ Dĩ Hiên cùng Hạ Nhược Tâm không hề giống nhau, vốn dĩ không phải là chị em ruột thì sao có thể giống nhau, nhưng các cô lại có chỗ duy nhất giống, chính là đôi mắt.
Nhưng có khi do trời xui đất khiến, lúc đó anh không hề suy nghĩ chút nào về việc có thể nhận sai người, thế cho nên sau này mới nhiều chuyện như vậy.
Khi xe đẩy mua sắm bị kéo về phía trước anh giật mình hoàn hồn, mới phát hiện ra mình đang bần thần.
“Xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng thở ra, đẩy xe mua sắm đi theo sau Hạ Nhược Tâm một tấc cũng không rời. Lúc này trong mắt anh cũng chỉ có cô.
Chuyện xảy ra trước kia anh không cách nào thay đổi.
Trước kia sai chính là sai, anh sẽ không phủ nhận. Nhưng anh còn có vô số ngày mai, còn có vô số sáng sớm, buổi chiều, buổi tối để nói câu xin lỗi kia đến khi được tha thứ.
Hạ Nhược Tâm mua xong bát đĩa lại đi mua một ít đồ ăn cho buổi tối, chờ đến khi mua xong bọn họ có thể trở về.
Đúng rồi, cô tới khu đồ ăn vặt mua mấy gói cho con gái. Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ôm lấy đồ mẹ mua cho, đôi mắt cười tít sắp không thấy đâu.
Sở Luật liền nhớ kỹ tên mấy gói đồ ăn vặt này.
Lúc tính tiền Hạ Nhược Tâm lấy ví của mình, tay Sở Luật vừa đặt vào túi liền thả ra, anh biết cô sẽ không để anh trả tiền.
Tương lai còn dài. Trong đôi mắt đen của anh hiện lên gì đó không ai có thể đoán được.
Lúc đẩy xe ra, Hạ Nhược Tâm muốn ôm con gái đặt xuống dưới thì Sở Luật đã nhanh hơn, anh một bàn tay đem ôm con gái đặt xuống giống như không chút nặng nhọc.
Kỳ thật Tiểu Vũ Điểm tới lúc này vẫn là một đứa bé gầy, trước khi bị bệnh vốn đã ít da ít thịt, sau khi bị bệnh thịt đều đã đi hết. Hiện tại tuy đã bồi bổ trở lại một ít nhưng so với trẻ con bình thường thì vẫn là gầy, cũng rất nhẹ, bàn tay không được khỏe lắm của Hạ Nhược Tâm thì có chút không tiện nhưng đối với Sở Luật mà nói thì thật sự nhẹ.
“Sao lại nhẹ như vậy?” Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt con gái: “Mỗi ngày ăn cũng không ít mà không tạo ra tí thịt nào, không phải do bụng sâu quá chứ?”
Hạ Nhược Tâm có chút xem thường, gầy là bởi người dài ra, anh ta không thấy đứa nhỏ này so với năm trước đã cao hơn không ít sao?
Cao Dật đã nói, xương đùi của Tiểu Vũ Điểm so với người bình thường là tốt hơn một ít, cũng nói rõ sau này Tiểu Vũ Điểm khả năng sẽ giống ba. Cô chỉ cao một mét sáu ba, nhưng tiểu cô nương nhà cô về sau có thể làm người mẫu, điểm này là gen Sở Luật cho không tồi, cũng chỉ có điểm này cô mới có cảm giác người đàn ông này không phải hoàn toàn vô dụng.
Thật đáng thương cho tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, ở trong công ty nói một không hai, nhưng ở nơi này lại thành hữu dụng chỉ vì cái gen đó.
Sở Luật một tay ôm con gái không buông, một tay cầm theo các túi đồ cũng không có cảm giác phải dùng sức, mấy thứ này thêm con gái nữa cùng lắm cũng chỉ bốn mươi cân, dẫu có gấp đôi anh vẫn bê được.
Tiểu Vũ Điểm mệt nhọc dựa trên vai Sở Luật ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm vừa định tiến lên một bước nhưng Sở Luật đã bước xa như bay đi rồi.
“Nặng cho chết luôn đi.” Hạ Nhược Tâm khẽ hừ một tiếng, kỳ thật cô chỉ định giúp cầm vài thứ, nhưng có người muốn rèn thể lục thì để kệ cho anh ta làm đi.
Từ nơi này đến phòng của Hạ Nhược Tâm tuy rằng không xa nhưng cũng không phải gần. Nếu là đi tay không trở về thì không sao, nhưng muốn khiêng theo bốn mươi cân thì cứ để kệ anh ta thử một chút.
Nhưng dẫu có nặng thì Sở Luật cũng nguyện ý. Đứa bé mềm mại trong lòng ngực chính là con gái của anh, là đứa con gái duy nhất cả đời của anh, là sự cứu rỗi lớn nhất ông trời cho anh.
Trước nay anh cũng không biết, hóa ra khi mình có con sẽ là yêu con như này, thậm chí muốn đem toàn bộ thế giới cho con. Chỉ đáng tiếc anh không cho được, bởi vì có người không cần.
Hạ Nhược Tâm lấy từ trong túi xách chìa khóa, lại mở cửa ra. Sở Luật đi vào, đầu tiên là đem đồ vật trong tay cẩn thận đặt ở cửa phòng bếp. Anh biết mấy thứ này phải cẩn thận, không chú ý một chút sợ lại giống như lúc trưa. Anh cũng không biết vì sao mình lại làm rơi được mấy thứ này, nhưng vừa rơi xuống đất đã vỡ tan thành từng mảnh. Tổng giám đốc Sở dường như lại quên mất đây là đồ sứ, không phải cục đá, sao có thể không vỡ.
Sở Luật ôm con gái vào bên trong phòng ngủ nho nhỏ. Anh giúp con gái cởi giày, rồi đem chăn đắp lên người con gái. Đứa nhỏ này thật đúng dễ ngủ, mới một chút đã ngủ say, có ồn ào cũng không tỉnh.
Anh cầm tay nhỏ của con gái, cả bàn tay của con dường như chỉ bằng một ngón tay cái của anh. Nhỏ như vậy lớn lên như thế nào.
Cả đời anh điều tiếc nuối nhất chính là anh không được thấy con gái lúc sinh ra, cũng không có mặt lúc con trưởng thành. Đến khi anh biết con gái tồn tại thì đứa bé đã lớn như vậy, bé đã nhớ mọi việc, cũng đã hiểu được chuyện.
Anh là chú, còn người khác là ba.
Trên bàn hình như có gì đó, anh thuận tay cầm lấy, hóa ra là kế hoạch Hạ Nhược Tâm đã viết.
Trên đó viết vài con số, có lẽ chính là số tiền cô đang gửi ngân hàng.
Trên giấy cô viết, tính toán thu nhập, tính toán vay thêm, hẳn là muốn đổi phòng ở đi.
Sở Luật đại khái nhìn qua một cái trong lòng đã hiểu ra. Anh cầm tờ giấy đặt lại chỗ cũ, rồi lại ngồi ở đầu giường, cứ như vậy ngắm Tiểu Vũ Điểm không chớp mắt.
Con gái của ba, anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bầu bĩnh của con gái. Loại cảm giác huyết mạch tương liên này thật sự khiến anh muốn khóc, mũi anh cay cay, từ mũi truyền thẳng đến sâu bên trong khóe mắt.
Hạ Nhược Tâm trực tiếp đuổi anh đi, trời đã tối, anh ta cũng không có việc gì mà cô lại muốn nghỉ ngơi. Bọn họ trai đơn gái chiếc, lại không có bất cứ quan hệ gì, vẫn nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.
“Anh biết rồi.” Sở Luật đứng lên lưu luyến không muốn rời tay con gái, sau đó đi ra ngoài, thuận tay đóng lại cánh cửa có chút đơn sơ lại.