Hiện tại tất cả đồ ăn đều là Hạ Nhược Tâm làm, bọn họ ăn cùng nhau có biết bao vui vẻ, cuộc sống cũng không tệ chút nào. Thậm chí, vài người cùng một đứa trẻ quả thật là thập phần nhẹ nhàng thoải mái. Có Tiểu Vũ Điểm Làm bạn, Vệ Lan hiện tại cũng là rộng rãi hơn nhiều. Bà thường xuyên sẽ mang theo Tiểu Vũ Điểm đi gặp bạn bè của bà, Tiểu Vũ Điểm mặc dù còn nhỏ nhưng đặc biệt ngoan, đặc biệt thông minh, miệng cũng ngọt, một câu ông một câu bà cũng sẽ được cho rất nhiều kẹo.
Làm Vệ Lan cảm thấy kinh ngạc chính là tiểu gia hỏa này mị lực thật đúng không nhỏ, đến nỗi Bạch Thân Phong bên kia hiển nhiên gần đây đều không có sắc mặt tốt, ngoại trừ đối với Bạch Lạc Tâm, mọi người đều nghe thấy tiếng ông chỉ trích. (Sant: Đoạn này bản convert hơi khó hiểu, cũng không biết nên edit lại như nào.)
Hiện tại cuộc sống của ông có thể dùng bốn chữ ‘tình cảnh bi thảm’ để hình dung. Ông đứng ở bên ngoài trơ mắt nhìn vài người Vệ Lan ngồi chung nhau ăn cơm, sắc mặt của ông ngày càng trầm, nhưng sắc mặt Vệ Lan ngày càng vui vẻ làm cho ông cảm giác thập phần không cân bằng. Dựa vào cái gì bọn họ có thể cười nhiều như vậy mà ông lại chỉ có thể tức giận.
Hạ Nhược Tâm từ bên trong đi ra, bưng một mâm đồ ăn đặt ở trên bàn. Tức khắc cảm thấy được hương vị cực kỳ thơm ngon, thậm chí làm Bạch Thần Phong không tự chủ được nuốt nước miếng.
“Mẹ đã lâu không được ăn đồ ăn Trung Quốc. Chúng ta tới nơi này đã lâu, lâu tới nỗi đều quên nơi quê nhà như thế nào. Nhược Tâm, cảm ơn con, đã cho mẹ ăn được đồ ăn ngon ngư vậy.” Vệ Lan thiệt tình nói, gần đây thật đúng là thời điểm bà vui sướng nhất đời, đương nhiên là còn do có tiểu gia hỏa này: “Lại đây, bà nội cho con ăn.” Bà cúi đầu, cẩn thận cho Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng mình. Đúng rồi, chính là không thể để bé bị đói, bởi vì sau này tiểu gia hỏa đi ra ngoài còn phải cho bà là người bà rất nhiều mặt mũi.
“Nếu dì thích thì lúc nào đó trở về ăn.” Hạ Nhược Tâm cười nói. Tuy rằng cách nửa trái đất, nhưng bọn họ có thể tới thì bà cũng có thể trở về là được.
Thật sự là có thể tùy thời điểm trở về, trừ phi không nguyện ý, không muốn trở về cho nên mới tìm lấy cớ bao biện cho mình.
“Đúng vậy.” Đột nhiên Vệ Lan hình như là hiểu rõ, thật sự giống như một người bừng tỉnh trong mộng. Bà sống nơi này hiển nhiên đều không còn năng lực tự vấn, vẫn luôn sống dưới ảnh hưởng của Bạch Thần Phong, bà thật sự đã quên bà còn có thể đi làm rất nhiều việc, ví như về quê hương nhìn xem, không biết hiện tại nó đã thay đổi như thế nào rồi.
“A, vậy cũng tốt, con cũng muốn đi về. Việc học của con cũng nhanh xong, con có thể đi cùng mẹ, thuận tiện nhìn xem có cơ hội để mở thêm một phòng làm việc ở Trung Quốc. Tốt đẹp nhất con cũng phải tìm một phụ nữ tốt như chị dâu, như vậy con cũng không cần chết đói.”
Trong miệng Cao Hân không ngừng nhai đồ ăn, vừa nghe mẹ mình có đề nghị này hiển nhiên là đều tán đồng. Mẹ của anh rốt cuộc cũng thông suốt, rốt cuộc cũng vì chính mình mà sống. Mà như vậy, anh là con trai đương nhiêu là cùng mẹ ở bên nhau, nói không chừng còn có được vận may như anh trai, gặp được một phụ nữ tốt như Hạ Nhược Tâm.
Cao Dật trừng mắt một cái: “Hạ Nhược Tâm ở trên đời này chỉ có một.” Thật đáng tiếc, anh đã sớm định rồi, cho nên Cao Hân chỉ có thể đi tìm người khác.
“Thật nhỏ mọn, người nhà mơ ước một chút cũng không được sao?” Cao Hân lại đưa nhiều đồ ăn vào miệng, ăn quan trọng hơn, nếu không lát sẽ không còn gì để ăn.
Bọn họ không biết vừa rồi vẫn luôn có một người đứng ở chỗ này, không lâu trước đây mới vừa rời đi.
Bạch Thần Phong lạnh một khuôn mặt, tự nhốt mình trong phòng, ông cẩn thận mở khóa ngăn kéo, sau đó từ bên trong lấy ra bức ảnh của một người phụ nữ. Ảnh người phụ nữ giống Bạch Lạc Âm tới tám phần, cô chính là mẹ của Bạch Lạc Âm, là người phụ nữ ông yêu cả đời. Người phụ nữ này cũng là cùng Vệ Lan có chút giống, có điều thời gian đã qua lâu rồi, người trẻ đã già rồi, bọn trẻ cũng trưởng thành, chẳng mấy chốc ông cũng phải xa Bạch Lạc Âm.
Chỉ cần những lúc tâm tình ông không tốt liền sẽ lấy bức ảnh này ra xem. Chỉ là lúc này đây ông sai rồi, thật sự sai rồi, xem lại tâm tình của ông không những không tốt hơn, thậm chí còn thêm khó chịu một ít. Ông sắp mất đi vợ con, nhà lớn như vậy về sau liệu có phải chỉ có một mình ông, con gái sẽ đi lấy chồng, con nuôi rốt cuộc cũng không phải con đẻ.
Ông ném ảnh vào trong ngăn kéo, lúc này cũng không cẩn thận như trước. Tuổi tác ông đã lớn, giờ cần con gái, lại cần nhất là một người vợ bên cạnh ông chứ không phải một cái ảnh chụp, xem ảnh sẽ khiến ông cả đời nhớ lại chuyện xưa.
Ông đi tới đi lui có chút sốt ruột, mấy ngày gần đây cuộc đời ông là thảm đạm nhất. Mặc kệ ông tạo áp lực như nào, Vệ Lan cùng bọn họ vẫn cứ sống qua ngày rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày ôngđều có thể nghe được tiếng cười của bọn họ làm lòng ông càng thêm không dễ chịu.
Không được, nếu vẫn còn như vậy thì cái nhà này sợ sẽ tan nát.
Hạ Nhược Tâm dỗ con gái ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai mình. Cô quay đầu nhìn xung quanh căn phòng vẫn khiến cô xa lạ, sắc mặt hơi tối một chút, đây là một đất nước xa lạ, một nơi xa lạ.
Cô đi đến cái bàn, cẩn thận lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một vòng cổ trân châu. Tổng cộng là hơn một trăm viên trân châu, từng viên trân châu tinh tế. Tay cô vỗ về hộp trân châu, có chút mơ hồ dường như cảnh ngày xưa hiện lên rõ ràng trước mặt. Cô cũng phát hiện, cảm giác mặt mình có chút lạnh lẽo, cô cứ như vậy bất tri bất giác khóc.
Cô vội vàng đóp nắp hộp, đem hộp thả lên, sau đó lau khô nước mắt trên mặt mình. Cái hộp này là Đỗ Tĩnh Đường đưa cô, đến khi cô mở ra mới phát hiện đây thật sự không phải Đỗ Tĩnh Đường đưa mà là Sở Luật, là của anh.
Bên trong còn có một tờ giấy, trên mặt viết một câu: “Anh đã tự mình đứt hạnh phúc của em, hiện tại anh đem mọi thứ có thể làm cho em. Cái này, mong em giữ lại. Coi như là kỉ niệm, được không?”
Chỉ là, có thể còn bắt đầu ra sao?
Cô ngồi bên cạnh con gái, cẩn thận vỗ về khuôn mặt nhỏ của con. Cô không biết hiện giờ mình có vui sướng không, thật sự không biết.
Cửa truyền đến tiếng gõ, cô đứng dậy vội vàng đi tởi mở cửa.
Cô nghĩ là Vệ Lan, mà cô sai rồi, người đứng bên ngoài không phải là Vệ Lan mà là Bạch Thần Phong.
“Sao, nhà của tôi, tôi không thể vào?” Khuôn mặt Bạch Thần Phong vẫn lạnh, ông đối với Hạ Nhược Tâm trước nay đều không có sắc mặt tốt.
“Có thể, mở vào.” Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng ở một bên, chỉ là cô lại lo lắng con gái đang ngủ trên sô pha, hy vọng bé không tỉnh lại thì tốt. Mọi điều không trách cứ không tốt đều đổ lên đầu cô đi, không cần phải làm đứa bé vô tội bị tổn thương.
“Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời Cao Dật, đi khỏi nhà tôi?” Bạch Thần Phong cũng không ngồi xuống. Ông đối với Hạ Nhược Tâm cho tới bây giờ cũng chỉ có sự khinh thường. “Nói đi, cô muốn nhiều ít tôi đều có thể cho cô. Nếu cô cho rằng cô gả cho Cao Dật sẽ có được mọi thứ của Bạch gia thì cô sai rồi. Dẫu cô có gả cho Cao Dật, tài sản Bạch gia ta cũng không có khả năng cho nó, càng không phải sẽ là của cô, Bạch gia sẽ chỉ là Lạc Âm, chỉ khi Cao Dật cưới con gái tôi nó mới có được mọi thứ của Bạch gia, nếu nó không cưới thì cái nó có được cũng chỉ có thể là cái bác sĩ.”