Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 993: Nàng là người nhà họ Lục
“Mời vào,” hắn thuận miệng nói một câu, đương nhiên đôi mắt cũng không rời đám văn kiện trên bàn, Hạ Dĩ Hiên cũng không đứng lên, nàng ta vẫn cứ gối lên trên đùi Sở Luật, nhưng đứng từ góc độ kia, nàng ta thật sự làm gì cũng làm người ta phải nghĩ khác.
Lúc Hạ Nhược Tâm tiến vào, nhìn thấy, phía dưới cái bàn lộ ra tới hai cái đùi trắng bạch của Hạ Dĩ Hiên, lại còn một nửa giày cao gót bị nàng ta đá rơi xuống.
Ghê tởm, nàng mắng một câu ở trong lòng.
Sau đó nàng đi tới, đem tập tài liệu ôm trong ngực đặt trên bàn.
“Tổng tài, đây là những bảng biểu mà ngài dặn.”
“Ừ, làm tốt lắm.” Sở Luật không ngẩng đầu, nhưng lời nói hơi hơi lộ ra thanh âm sai ý, bút trong tay hắn ngừng một chút, ngay sau đó lại động.
“Tổng tài, tôi xin phép ra ngoài,” Hạ Nhược Tâm lui một bước về phía sau, sau đó xoay người rời đi.
Lúc cửa mở, Sở Luật nâng mặt lên, đôi con ngươi sâu thẳm bên trong mang theo u ám, hắn cúi đầu, đôi tay Hạ Dĩ Hiên vuốt chân hắn, tư thế thật chướng tai gai mắt.
“Hạ Dĩ Hiên, đứng lên cho tôi.”
Thanh âm từ hắn rơi xuống, đôi mắt đen kéo theo tia nguy hiểm.
Hạ Dĩ Hiên thật ra cũng không ngủ, nàng ta đúng là cố ý để cho người khác nhìn thấy, nhưng, nàng ta cũng là biết đến câu chỉ nên một vừa hai phải.
“Thật xin lỗi,” nàng ta dụi dụi mắt, vội vàng xin lỗi.
“Em ngủ quên, em dậy ngay, đêm qua em ngủ không tốt,” nàng ta cố ý nâng mặt lên, để Sở Luật nhìn thấy vành mắt xanh đen.
Nói xong, nàng ta liền đứng lên, lấy một cái giày cao gót rơi trên mặt đất xỏ vào, nàng ta đứng một chân, khó tránh khỏi sẽ mất cân bằng một chút, nàng ta lập tức ngã thẳng xuống trong lòng Sở Luật, một bàn tay cũng sờ đến chỗ đàn ông mẫn cảm. Nàng ta cảm giác rõ ràng được Sở Luật có phản ứng, tâm trạng vui vẻ, càng rúc thân thể mềm mại của mình vào Sở Luật, muốn khơi mào dục vọng đàn ông, tiếc là nàng ta phải thất vọng, Sở Luật làm lơ, rồi tự mình đứng lên.
“Tôi còn phải đi mở họp, tự mình về đi.”
Hắn nói xong, chỉnh một chút quần áo của mình, đi ra ngoài.
“Lục trợ lý, chuẩn bị mở họp.” Anh dừng bước chân, nói với Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm hơi hơi câu một chút môi đỏ, vâng, tổng tài, tôi biết rồi.
Sở Luật không hiểu vì sao, mỗi lần nghe được một câu tổng tài kia, đều có cảm giác nàng đang cười nhạo mình.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cầm những tài liệu mình cần lên, ôm ở trong ngực.
Trong phòng hội nghị, những người khác chưa tới, chỉ có hai người Sở Luật cùng Hạ Nhược Tâm.
“Vừa rồi, cô nhìn thấy gì?”
Sở Luật đột nhiên mở hai mắt, hai luồng ánh nhìn bắn ra, nhìn thật sâu vào trong mắt Hạ Nhược Tâm, một khuôn mặt xa lạ, tiếng nói xa lạ, nhưng vẫn phảng phất thấy một loại quen thuộc nói không nên lời.
“Không có, tổng tài nghĩ nhiều, tôi đúng thật là cái gì cũng không nhìn thấy.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, đôi mắt hơi hơi cong lên, cảm xúc bị chặn ở đáy mắt.
Phải không, Sở Luật không tin, Hạ Dĩ Hiên lúc ấy ở đối diện với cái bàn, cái bàn lại không có khăn trải bàn, chỉ cần cúi đầu là có thể làm người ta hiểu lầm cái gì.
Đương nhiên hắn cũng không nghĩ cần giải thích quá nhiều, là không cần thiết.
“Tên cô là Tiểu Hoa?” Sở Luật lại hỏi, kỳ thật hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang hỏi cái gì.
“Chỉ anh trai tôi gọi tôi là Tiểu Hoa, tổng tài, đó là nhũ danh,” Hạ Nhược Tâm theo thói quen chuyển bút từ tay trái đến tay phải, lại đổi sang tay trái, cuối cùng lại đặt phía trên bàn tay phải của mình.
“Cô có thói quen rất giống một người tôi biết, cô ấy cũng thích đổi bút từ tay nọ sang tay kia, để tìm cảm giác, thật ra, cô ấy thuận tay trái, nhưng thói quen lại là tay phải.”
“Thế ạ?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về cánh tay mình, không thể tưởng được hắn cũng để ý việc này, nhưng còn tốt là nàng không thật sự thuận tay trái, nếu vậy khi bị mất đi tay trái, cũng sẽ giống như người khác mất đi tay phải.
“Tôi từ bé đến giờ đều như thế này, có vấn đề gì không ạ?” Nàng nâng mặt lên, xa lạ hỏi Sở Luật, âm thanh có chút tê ách, cảm giác mông lung rất giống khi người ta mới vừa tỉnh ngủ.
Ngũ quan trên mặt nàng đối với Sở Luật đúng là là xa lạ, mười phần xa lạ, dù là đôi mắt, cái mũi, cái miệng, cả cái trán đều như vậy, nàng với Lục Cẩm Vinh lớn lên có phần nhiều tương tự, mà Lục Cẩm Vinh cùng hắn là nhiều năm bạn tốt, hắn sẽ không nhận sai, hắn cũng biết Lục gia có một cô con gái nhỏ, là em gái Lục Cẩm Vinh, đã mất sớm, Lục Cẩm Vinh cũng rất ít khi đề cập đến người em gái này, nhưng không đề cập tới, không có nghĩa là không tồn tại, cũng không phải là nàng đã chết, bây giờ, nàng xuất hiện, Lục gia thiên kim, Lục Tiêu Họa, cũng là Lục Tiểu Hoa. Cho nên, hắn sẽ không hoài nghi người trước mắt có phải là người Lục gia hay không.
Sở Luật xoa nhẹ cái trán mình một chút, cảm giác giữa trán mình có chút khẩn trương.
Đúng lúc này, cửa mở ra, trưởng các bộ phận đều tiến vào mở họp.
Hiện tại tập đoàn Sở Thị gần như 80% cổ phiếu đều ở trong tay Sở Luật, cho nên, cổ đông rất ít, những kẻ đầu trâu mặt ngựa trước kia, đã sớm cút đi.
Hắn chính là như thế, ta có thể nhịn ngươi, nhưng nếu có một ngày ta không thể nhẫn nại, chính thời điểm ngươi phải cút đi. Hơn nữa, đã lăn đi, đừng bao giờ nghĩ có thể lăn trở về.
Sau khi trưởng các bộ phận đều vào chỗ, toàn bộ ánh sáng đều tắt, phòng tối sầm, một màn hình Ti Vi treo tường lớn phía sau Sở Luật sáng lên, nội dung hội nghị lần này của bọn họ, chính là hàng ở cảng.
Hạ Nhược Tâm nhanh chóng nhớ kỹ nội dung chủ yếu của hội nghị, sau đó lại sửa sang, phân thành các nhiệm vụ cao thấp để công ty chia đi thực hiện, đi bận rộn.
Trước kia nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng, có một ngày chính mình có thể tham gia hội nghị cấp cao như vậy, có bản lĩnh mới có thể tham dự. Nguyên là cô Hạ Nhược Tâm không có bản lĩnh gì, Hạ Nhược Tâm không có bằng cấp cao, Hạ Nhược Tâm trước đây chỉ có thể tranh đoạt bát cơm với đàn ông, bây giờ cũng có thể ngồi ở trong phòng hội nghị cao tầng như vậy, tham gia hội nghị cấp cao của tập đoàn lớn. Đôi lúc ngẫm nghĩ lại, nàng có cảm giác rất châm chọc.
Hội nghị đã xong, nàng thu thập đồ đạc của mình, sau đó đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lục trợ lý, Sở Luật đột nhiên gọi nàng.
“Dạ, tổng tài có việc gì ạ?”
Hạ Nhược Tâm lễ phép hỏi, hoàn toàn công thức, là thái độ xa cách của nhân viên với thủ trưởng.
Sở Luật mở miệng, nhưng tự nhiên không biết mình muốn nói gì.
“Thôi, cô đi xuống đi,” hắn thở ra nhẹ nhàng một hơi, nhẹ nhàng ấn một chút vào trán mình, cái cảm giác nhức vội đau đớn lại tiếp tục, gần như thành một loại bệnh của hắn.
Nhưng, cho dù hắn làm kiểm tra bao nhiêu lần, thì kết quả cũng thế, là hắn bình thường.
Chỉ là bình thường, hắn thật sự bình thường sao?
Bác sĩ vẫn luôn nói hắn rất bình thường, nhưng chính hắn biết, không phải thế, hắn chắc chắn bị bệnh.