Editor: Quỷ Quỷ
Hạ Nhược Tâm cảm nhận được một luồng gió lạnh băng xẹt qua gương mặt cô, giống như con dao nhỏ lướt qua mạnh mẽ cắt một đường.
Cô ngẩng đầu, hình bóng người đang đứng ngoài cửa dường như đã thu hết ánh sáng trong căn phòng, cô đờ đẫn nhìn anh không chớp mắt.
Cô biết là anh, hơi thở của anh cô không cần nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từ một khoảng cách rất xa.
So với trước kia càng thêm lạnh lùng.
So với trước kia càng thêm âm trầm.
So với trước kia càng thêm hận thù.
“Có phải cô rất thất vọng rằng Mạn Ny không hề chết, có phải cô thực sự thất vọng rằng cô ấy còn sống?” Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên, Hạ Nhược Tâm khẽ rũ mắt xuống.
Không thất vọng, cô chưa bao giờ muốn Lý Mạn Ny chết, chỉ là cô giải thích thì anh sẽ nghe sao? Sẽ tin sao
Cô đã sớm hiểu ra, anh không thể tin tưởng cô, vậy thì cái gì cũng không cần nói, không cần làm, vì trong mắt anh sẽ chỉ thấy cô đang biện hộ mà thôi.
Sở Luật từng bước tới gần Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm đang nắm chặt bức ký họa của mình, anh đi tới, dừng lại, nhìn cô từ trên cao, trong mắt không có bất kỳ một chút cảm tình, nhìn cơ thể nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
Dường như anh chỉ cần dùng một chút sức lực lập tức có thể bóp nát người phụ nữ này.
Cơ thể, trái tim và cả linh hồn của cô.
Hai mắt anh tối đen, vươn tay dùng sức giằng lấy bức kỳ họa trong tay cô, thậm chí còn không thèm xem qua nó, chỉ biết cô thực sự coi nó là bảo bối, càng là thứ quan trọng với cô, anh càng muốn hủy diệt nó.
Roạt một tiếng, giống như tâm can Hạ Nhược Tâm bị xé rách, ngón tay cô run rẩy, cánh môi tái nhợt không chút huyết sắc, cô thực sự muốn nói một điều gì đó, muốn ngăn cản, nhưng vẫn chỉ ngây ngốc nhìn như vậy.
Từng bức một, những bức ký họa tâm huyết của cô, dưới tay anh, rất nhanh liền trở thành đống giấy vụn.
Đôi môi không ngừng run rẩy, cô thẫn thờ nhìn đống giấy trên mặt đất, từng mảnh nhỏ giống như hoa tuyết, đẹp đẽ nhưng lạnh buốt.
Anh có biết rằng, không phải là những tờ giấy bị anh xé nát, mà chính cô đã bị anh xé nát, nhưng có lẽ anh chỉ muốn biết vế trước mà thôi.
Cơ thể bị người ta nhấc lên, sự đờ đẫn tuyệt vọng của cô lọt vào tròng mắt tối đen của Sở Luật, anh cau mày, căm hận đến cực điểm.
Anh hận cô, hận vô cùng..
Trước nay anh chưa từng yêu cô, sự tử tế với cô trước kia đều là anh lừa cô, cô đối với anh là chân tình, nhưng anh đối với cô chỉ là giả dối.
“Cô biết không? Cô làm Mạn Ny của tôi gãy một cánh tay, cô nợ tôi, nợ cô ấy, sao tôi có thể để yên cho cô? Hạ Nhược Tâm, cô quên mất rằng tôi là người có thù tất báo, nếu cô đã hiểu ra, nhìn xem tôi dạy dỗ cô thế nào.” Anh lạnh lùng nói, đẩy mạnh cơ thể cô, làm cô ngã mạnh xuống giường.
Hạ Nhược Tâm ra sức ôm lấy bụng mình, cô đau đến mức toát mồ hôi lạnh, sự hận thù của anh đã mãnh liệt như vậy, cô càng không thể nói được điều gì.
Không nói, cái gì cũng không nói, cô cười khổ, nói cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Sở Luật kéo một cánh tay gầy gò của Hạ Nhược Tâm, thực sự rất nhỏ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức liền có thể nghiền nát nó. Anh cười lạnh, đè tay trái cô lên vách tường, Hạ Nhược Tâm trợn mắt nhìn anh, trên mắt chỉ có sự bi ai tuyệt vọng, nhưng Sở Luật dường như không còn là chính mình, hoàn tooàn bị hận thù che mắt, nên cái gì cũng không màng, cuối cùng gây ra chuyện khiến anh cả đời này không thể cứu vãn nổi.