CÔ chỉ pha cho con mèo lười này một ít sữa bột thêm bánh quy cứ vậy cho ăn, nhưng không thể không nói, con mèo lười này tuy rằng rất lười nhưng được cái không kén ăn. Cho nó ăn gì nó liền ăn cái đó, đặc biệt thích sữa bột pha bình. Sữa buột của Tiểu Vũ Điểm, bánh quy cũng của Tiểu Vũ Điểm, khẩu vị của nó rất giống con gái cô a.
Lúc ăn xong rồi con mèo con lại chậm chạm đi tới chỗ ở của mình, lại rúc vào ổ sau đó tiếp tục ngủ.
Mấy ngày này Hạ Nhược Tâm bận rộn với công việc của phòng vẽ tranh, đã vài hôm cô không chạm mặt Sở Luật, cô cũng quên luôn sự tồn tại của anh, nhưng lúc ăn cơm cô vẫn có thói quen lấy thêm một cái bát.
Cô nhìn cái bát trên bàn có chút ngây ngốc, trong lòng xuất hiện một chút tâm tư không biết gọi là gì nhưng khiến lòng cô không còn bình tĩnh. Cô đem bát cất lại trong bếp rồi ra ăn cơm cùng Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ, chú không tới sao?” Tiểu Vũ Điểm ngồi dựa vào ghế, mới xúc một thìa cơm đút vào miệng mình lại hỏi tới người kia, mà chú của bé tất nhiên là Sở Luật.
“Chú còn bận làm việc.” Hạ Nhược Tâm lau hạt cơm trên khóe miệng con gái. “Con mau ăn đi, Miêu Miêu của con đã ăn xong rồi.”
“Vâng, Tiểu Vũ Điểm sẽ không thua Miêu Miêu.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, lại xúc cho mình một thìa cơm. Mà miệng bé lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói: “Chú chắc ở nhà ăn cơm với chị đi.”
Hạ Nhược Tâm cắn cắn đũa, cô gắp một ít đồ ăn cho mình. Đứa nhỏ này ghen sao, vẫn là nói đây chính là cái gọi là tính di truyền theo huyết thống, mặc kế trước kia đã có chuyện gì, loại huyết thống này không cắt được. Tiểu Vũ Điểm đã lâu không nhắc tới Cao Dật, cũng không gọi ba mà gọi chú, cô thật sự không thoải mái với việc con gái mình bị thu mua. Lại cũng không đành lòng thấy con gái lộ ra thần sắc khó chịu như vậy.
‘Cạch’ một tiếng, hình như từ cửa truyền tới âm thanh khiến Hạ Nhược Tâm khiếp sợ.
Cô vội vàng đứng lên ôm lấy Tiểu Vũ Điểm, một lần ở nước ngoài bị người xông vào nhà tới giờ vẫn khiến lòn cô còn sợ hãi. Cô suy nghĩ xem nên mang Tiểu Vũ Điểm trốn vào đâu, là trong ngăn tủ, trong rương hay bên ngoài ban công.
Kết quả khi cô đang tìm nơi để nấp thì cửa đã mở ra, cô như bị dội một gáo nước, cả trán cả mặt cô bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
“Em đang làm gì?” Âm thanh đàn ông nhàn nhạt truyền đến, sau đó là âm thanh đổi giày, còn có tiếng anh ném áo lên sô pha xen kẽ với tiếng bước chân quen thuộc.
Hạ Nhược Tâm vẫn đứng yên, Sở Luật đi vào bếp tự lấy bát đũa của mình rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
“Sở Luật!” Hạ Nhược Tâm sầm mặt. “Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi? Còn có ai cho phép anh tùy tiện vào cửa nhà tôi?”
Hạ Nhược Tâm bị dọa không nhẹ sắp phát điên, vừa rồi cô suýt chút nữa đã phải ôm Tiểu Vũ Điểm nhảy lầu đi, còn người đàn ông này lấy được chìa khóa nhà cô từ đâu.
“Em hỏi cái này?” Sở Luật lấy chìa khóa trong túi đặt lên bàn. “Anh nhặt được.”
“Nhặt? Anh nhặt ở đâu?” Hạ Nhược Tâm buông con gái xuống rồi cầm lấy chùm chìa khóa. Cô biết đây là chìa khóa của cô nhưng mấy hôm trước không thấy đâu, cô đã tìm rất lâu, chẳng lẽ thật sự cô làm rơi sau đó bị người đàn ông này nhặt được.
Nhưng dẫu có nhặt được cũng không thể tùy tiện vào nhà người khác đi.
“Anh gõ cửa rất lâu, là em không tới mở.” Sở Luật liếc mắt một cái là biết Hạ Nhược Tâm đang suy nghĩ gì, anh chỉ nói lạnh một câu.
Hạ Nhược Tâm cũng không biết mình có nghe được hay không, hình như vừa rồi cô đang ngẩn người. Tóm lại cô cũng không rõ chuyện như thê nào, anh nói gì cũng chỉ biết như thế.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn cơm.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay Hạ Nhược Tâm, bụng bé cũng không đói lắm, nhưng đôi mắt bé cong cong giống như rất vui vẻ.
Hạ Nhược Tâm trừng mắt liếc Sở Luật một cái, thật sự cô muốn anh cút đi nhưng cô không đành lòng làm con gái thất vọng. Rõ ràng Tiểu Vũ Điểm rất thích anh tới đây.
Cô ôm con gái đặt lên ghế, đem bát cùng thìa đặt trước mặt bé, cô cũng ngồi xuống tiếp tục ăn.
“Chú, chú không ăn cơm với chị sao?” Tiểu Vũ Điểm đung đưa hai chân tò mò hỏi Sở Luật.
Chị? Sở Luật nhất thời không phản ứng lại, bé nói cái gì tới chị, chị thì chắc là Sở Tương rồi. Anh nhíu mi, vươn tay đặt lên mái tóc mềm mại cua con gái, thật sự hận không thể bế tiểu cô nương này lên, cũng hy vọng bé vĩnh viên không lớn lên, hoặc lớn chậm một chút, như vậy anh có thể bên cạnh bé mấy năm nữa mà không bị gã nào lấy đi mất.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, giống đứa bé gái hồi xưa trong trí nhở Sở Luật.
“Chú không ăn với chị?” Tiểu Vũ Điểm chưa nghe được trả lời lại hỏi.
“Ừ, không ăn.” Sở Luật dịu dàng nói. “Chú về sau chỉ ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm, được không?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Mỗi ngày chú đều đến ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm nhé, Tiểu Vũ Điểm mỗi ngày đều sẽ ăn hai bát cơm, được không?”
“Được.” Sở Luật đồng ý, anh cầu mà không được, nhưng anh vẫn liếc Hạ Nhược Tâm một cái. “Bảo bối, cái này cháu cần phải hỏi mẹ, nếu mẹ cháu không cho chú tới thì làm sao bây giờ.”
“Mẹ sẽ cho chú tới.” Tiểu Vũ Điểm lập tức phản bội, bé tụt xuống ghế chạy tới ôm chân mẹ.
“Mẹ, chú sẽ không ăn cơm với chị mà tới ăn cơm với Tiểu Vũ Điểm, mẹ có đồng ý không? Tiểu Vũ Điểm đảm bảo mỗi ngày sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không bao giờ kén ăn.” Bé vỗ vỗ ngực mình nói.
“À…” Hạ Nhược Tâm còn đang suy nghĩ, cũng chưa phát biểu ý kiến.