“Con đi ra ngoài làm gì?” Giọng nói của mẹ Lý không nóng không lạnh, chỉ cần vừa nhìn đến bụng Lý Mạn Ni là trong lòng bà liền khó chịu muốn chết, tất cả đều là lỗi của cô, nếu cô tốt đẹp không cho Sở Luật uống thuốc ức chế thần kinh thì bọn họ sẽ không thể biến thành như vậy, bây giờ có thêm một cái ngoài ý muốn, bọn họ thực sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Đi bệnh viện.” Lý Mạn Ni đi qua mẹ của mình, cũng không nghĩ bà ấy sẽ đi cùng với cô, hiển nhiên hai người đều thất vọng lẫn nhau, đã không có Sở Luật, cô ở đây một chút địa vị cũng không có.
Mẹ Lý cũng chẳng tỏ vẻ gì, nhấc mông cũng không di chuyển nửa phân: “Con còn muốn đi khám thai sao? Thật là lãng phí.”
Lý Mạn Ni cũng không nói gì, chỉ cầm ví tiền đi vào bên trong bệnh viện.
“Cô thật sự quyết định? Đứa bé đã mười một tuần, rất khỏe mạnh.” Bác sĩ khuyên Lý Mạn Ni: “Hơn nữa, cô phải biết rằng đứa nhỏ này đã rất lớn, nếu hiện tại cô muốn phá nó đi thì đối với thân thể của cô thương tổn rất lớn, cô có muốn suy nghĩ lại một chút hay không? Rốt cuộc nó cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ vô tội, hơn nữa qua mấy tuần nữa cô có thể cảm nhận được đứa bé đang cử động.” Bác sĩ càng nói, sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm nặng nề, cô không phải người phụ nữ nhẫn tâm, cô không phải không có cảm giác với đứa bé trong bụng, một ngày rồi một ngày cô phát hiện bản thân càng ngày càng luyến tiếc, dù sao cũng là cốt nhục của mình. Tuy rằng không muốn làm như thế nhưng cô không phải Hạ Nhược Tâm, cô không có nhiều dũng khí mang theo một đứa bé mà người khác không chúc phúc cùng nhau sinh sống.
Cho nên, cô muốn xóa sạch, nhất định phải xoá sạch.
“Phá đi, tôi không muốn.” Cô nói xong, nhắm hai mắt lại, bàn tay đặt trên bụng, muốn cảm nhận được đứa con của mình một chút, rất nhanh thôi nó sẽ biến mất, mà sỉ nhục của cô cũng có thể rửa sạch.
Nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng, cô vô thần mở to hai mắt, cảm giác những dụng cụ lạnh lẽo tiến vào bên trong thân thể cô. Trong lòng cô dấy lên một nỗi cực hận, cô không có được người khác cũng đừng mơ có, cô mất đi, dựa vào cái gì mà người khác có thể có được. Đặc biệt là Hạ Nhược Tâm, đều là cô ta hại cô, đúng vậy, tất cả đều là Hạ Nhược Tâm hại, vì sao Hạ Nhược Tâm – cô ta có thể có con của nhà họ Sở, mà đứa con của người đàn ông cô yêu, con của cô lại chỉ có thể là một đứa con hoang. (TMD ta hỏi lại Lý Mạn Ni: con của ai cơ?)
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Trong lúc hận thù cô bị mất ý thức, đang sợ hãi trong giấc mơ u tối, lúc cô tỉnh lại, bụng của cô đã bằng phẳng, trong bụng trống trơn, thiếu một thứ, là con của cô, đứa bé đã chết rồi không còn nữa.
Cô ngồi dậy, dưới cơ thể đau nhức nhắc nhở cô đứa bé kia đã rời khỏi mình, đã không còn sinh mệnh, hiện tại cô cuối cùng cũng không còn là một người mẹ nữa.
Cô không nghỉ ngơi, đứng lên, chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân, đi ra ngoài bệnh viện, cho đến một bóng đen chắn trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu, nhìn thấy mặt người đàn ông phía trước, trong mắt toát lên vẻ kịch liệt vô cùng hận thù.
Là anh ta, chính là anh ta.
“Mễ Đông Phòng, tại sao anh muốn hại tôi, tại sao lại cho tôi những gói thuốc đó. Vì sao muốn hủy diệt hạnh phúc của tôi?” Cô hận không thể xông lên ăn thịt anh ta, uống máu anh ta, tất cả tại người đàn ông đáng chết này, tất cả tại anh ta.
“Tôi đang trả thù mà, ai bảo cô là người phụ nữ của Sở Luật, cô nói trách tôi ư, tôi chỉ giúp cô mà thôi.” Mễ Đông Phong cười lạnh băng, vươn tay ra nắm cằm Lý Mạn Ni, lại bị Lý Mạn Ni chán ghét hất ra.
Mễ Đông Phong ra vẻ chẳng sao cả, vỗ tay: “Cái tôi muốn chính là Sở Luật bị vô sinh, nhưng cũng may có cô mới làm kế hoạch của tôi có thể tiến hành hoàn mỹ như vậy.”
“Tôi có chết cũng sẽ phải trả thù, Sở Luật hủy hoại công ty tôi, làm vợ bỏ tôi, làm cô ấy phá thai, cho nên tôi muốn Sở Luật nếm mùi tất cả, hơn nữa còn phải gấp bội.”
Nói đến đây, trong mắt hắn tỏa ra hận ý nặng nề.
“Vì vậy tôi đang muốn cảm ơn cô, nếu không có cô, sao tôi có thể thuận tiện báo thù như vậy chứ.”
Anh cúi đầu cười lạnh nhìn Lý Mạn Ni. Trong mắt Lý Mạn Ni cảm thấy đây là thứ ghê tởm: “Đúng rồi, tôi đến đây xem con trai của tôi, con có ngoan ngoãn không vậy?” Người đàn ông dời đôi mắt xuống bụng nhỏ của Lý Mạn Ni: “Ái chà, tôi thật sự hoài niệm hương vị của cô, thật sự làm tôi mỗi đêm nằm mơ đều suy nghĩ.”
Lý Mạn Ni lạnh lùng cười, hiện tại cô đã sớm không phải Lý Mạn Ni sợ hãi chuyện phát sinh đó bị bại lộ, cô bây giờ còn có cái gì mà sợ, cô đã sớm mất đi tất cả, cô còn sợ bị anh ta vạch trần sao?
“Đúng vậy, tôi đang mang thai con của anh.” Lý Mạn Ni cười vô cùng mê hoặc, nhưng cũng cực kì băng giá: “Nhưng mà, ngay vừa rồi thôi tôi đã phá bỏ nó.” Cô vừa nói xong, cổ lập tức bị Mễ Đông Phong gắt gao siết chặt, đôi mắt anh đầy máu, giống như một con dã thú bị chọc giận.
“Cô lại dám phá bỏ con của tôi,cô thế mà lại giết con của tôi!” Anh gần như tàn bạo cắt đứt cổ Lý Mạn Ni.
Một chân Lý Mạn Ni dùng sức đá vào người đàn ông, vừa lúc đá vào nơi mềm yếu nhất của anh ta. Người đàn ông bị đau vội vàng buông tay, đôi mắt vẫn gắt gao trừng trừng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lý Mạn Ni xoa cổ, nhẹ nhàng chuyển động đầu một chút, khóe miệng cũng bắt đầu cuồng loạn cười.
“Tại sao tôi không thể phá bỏ, đấy không phải chỉ là một đứa con hoang thôi sao, tôi cho anh mượn thân thể để trả thù nhưng tôi không nói tôi sẽ đem tử cung cho anh. Hơn nữa, anh cho dựa vào lí do gì tôi sẽ sinh đứa con này ra cho anh, anh có phải coi Lý Mạn Ni này quá mức thiện lương hay không?”
Cô nói, trên mặt cũng tràn đầy khinh thường: “Anh không phải nói muốn Sở Luật bị vô sinh sao? Nhưng anh đừng quên, Sở Luật hiện tại không đoạn tử tuyệt tôn, anh ta còn có một đứa con gái, hơn nữa đã ba tuổi.”
“Anh luôn miệng nói trả thù, vậy sao anh không trả thù đi?”
Trên mặt Mễ Đông Phong lại thêm đau khổ, trong mắt hận ý càng đậm, tại sao Sở Luật lại có con, hắn không có, người đàn ông kia sao có thể có.
Khóe miệng Lý Mạn Ni hơi nhếch lên, không còn người thiện lương như trước nữa, loại ác độc này thậm chí làm người ta cảm thấy rét run.
***
Đỗ Tĩnh Đường buông Tiểu Vũ Điểm xuống, lại cẩn thận dặn dò bé: “Không được chạy loạn nhé, chú đưa cháu đi mua đồ ăn.” Anh yêu thương xoa mẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, thật vất vả mới giành được nhóc con này, anh đương nhiên phải giữ thật cẩn thận mới được.
Lại một lần nữa đứng ở nhà trẻ, không biết vì sao, Sở Giang lại có một cảm giác bừng tỉnh khoảng cách thế hệ, quên đi, ông nhận, chỉ cần ông biết mình có một đứa cháu gái vậy là tốt rồi.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu nhìn chân, không đến gọi Sở Giang một tiếng ông nội, trong lòng Sở Giang hơi khó chịu, đứa nhỏ này vốn trưởng thành sớm, sợ là thế giới người lớn tranh chấp khiến bé đã biết cái gì.