“Anh có nỗi khổ gì đâu. Em cũng biết, mọi thứ nơi này đều của Bạch gia, anh cũng mong em đừng hỏi quá nhiều vấn đề, coi như thành toàn cho anh. Được không?” Đôi mắt Cao Dật rũ xuống, dường như ẩn giấu điều gì đó.
“Nhược Tâm…” Anh vươn tay đặt trên mặt Hạ Nhược tâm, mà Hạ Nhược Tâm cũng không cử động. Đột nhiên cô cười với anh, cười như ngày xưa. Nhưng Cao Dật lại làm mặt lạnh, gần như không gió không mưa trong mắt, trầm tĩnh, đạm nhiên.
“Em nói xem, em còn muốn được cái gì từ nơi này?” Giọng anh khàn khàn nhưng ghe rất rõ ràng, chính là điều anh nói ra, là thứ trong nhân tâm anh.
Hạ Nhược Tâm đau xót.
“Em biết rồi.” Lông mi cô rũ xuống, cũng tránh khỏi tay của Cao Dật.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, sau đó một tiếng ‘cạch’, toàn bộ thế giới quanh cô đều an tĩnh.
Chỉ còn tiếng nước mưa rơi bên ngoài.
Chỉ còn tiếng hô hấp của cô.
‘Thịch, thịch…” chỉ còn tiếng tim đập của cô.
Sau đó dường như có gì được mở tung, cô ôm chặt lấy cánh tay mình, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
***
Trong phòng, Hạ Nhược Tâm đang thu dọn đồ đặc của mình. Cô vốn dĩ cũng không mang theo nhiều hành lý, vài bộ quần áo của cô, vài bộ quần áo của Tiểu Vũ Điểm, còn có búp bê do Đỗ Tĩnh Đường đưa, cô đều cẩn thận thu dọn. Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm búp bê, đứng trước mặt cô, tò mò nhìn cô không hiểu gì.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, xoa xoa đầu nhỏ của con gái, rồi lấy từ bên trong ngắn kéo một cái hộp. Cô mở ra liền thấy, bên trong là một chuỗi vòng cổ bằng trân châu. Nghe nói nó sẽ mang đến cho người hạnh phúc, mang đến vui sướng, cũng mang đến may mắn. Chỉ là, vì cái gì cô lại không có.
Cô chỉ có nước mắt, cũng chỉ có mất mát.
Cô khép lại cái hộp, đôi mắt nhanh chống hiện lên một chút long lanh, nhưng lại không rơi xuống. Cô đem đặt hộp ở tận trong cùng cái rương, sau đó đặt đồ lên trên.
“Mẹ, vì sao lại thu dọn đồ vật, có phải chúng ta về nhà không?”
Tiểu Vũ Điểm không rõ hỏi, bởi vì lần trước mẹ thu dọn đồ là bọn họ tới đây, lúc này có phải sẽ đi về hay không.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng. “Chúng ta phải về nhà, quay lại nhà của Tiểu Vũ Điểm và mẹ.” Cuộc sống của các cô sẽ lại giống như trước kia, chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm hai người.
Tiểu Vũ Điểm nép vào ngực của mẹ, khuôn mặt nho nhỏ nở nụ cười. Về nhà, như vậy bé có thể thấy ông bà nội, còn có chú, đương nhiên còn có chú kì lạ kia.
Mà sau này, cũng không có người lại khi dễ bé cùng búp bê. Bé ôm búp bê áp chặt vào mặt mình.
Hạ Nhược Tâm vô ý xoa nhẹ đầu con gái, cô chỉ đang suy nghĩ về phương hướng, trong mắt kỳ thật cũng không có nhiều mê mang. Đúng vậy, cô không đi thì ngây ngốc ở nơi này làm gì. Cao Dật đã muốn cưới người khác, mà nơi này cũng không phải nhà của cô, cho nên cô chỉ có thể quay lại nhà mình, quay lại nhà nho nhỏ của cô cùng Tiểu Vũ Điểm.
Tất cả Bạch gia chuẩn bị hôn lễ, chỉ có cô một mình nhốt ở trong phòng, cùng con gái. Cô không muốn có ai cười cô cùng con gái, đặc biệt là Bạch Lạc Âm, cho nên cô chỉ có thể để Tiểu Vũ Điểm thiệt thòi ở chỗ này. Có điều, cũng không phải cô không tìm người khác thì người khác sẽ không tới tìm cô.
Lúc thấy Bạch Lạc Âm với vẻ mặt hạnh phúc đứng trước mặt, cô đưa con gái vào bên trong một phòng nhỏ, một mình một người quay lại đối mặt với người chưa từng thích các cô này, thậm chí còn đem các cô thành kẻ thù.
“Như nào mà cô còn ở đây. Bạch gia chúng ta dường như đã không còn là nơi cô có thể ở lại, tôi muốn cô rời đi, tôi không muốn cô gây ô nhiễm không khí của Bạch gia chúng ta.”
Âm thanh của Bạch Lạc Âm không kiên nhẫn. Đương nhiên cô thắng, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, cuối cùng người thắng vẫn cứ là cô. Cô đã nói, ở trên đời này, ngoại trừ cô không có bất cứ ai có thể làm vợ Cao Dật.
Cao Dật vốn dĩ chính là của cô, là của cô, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể cướp đi.
“Có phải cô luyến tiếc không rời đi? Có điều tôi sẽ không để cô ở thêm một ngày khiến người ta chán ghét.” Cô cười, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường. Cô cũng không quên, Cao Dật sở dĩ cưới cô cũng không phải vì yêu cô, mà là vì Vệ Lan. Nhưng cô tin tưởng, những ngày sau này cô sẽ hoàn toàn có được Cao Dật, từ con người đến tâm trí anh.
Lúc này từ bên ngoài một người giúp việc Philippine đi vào, bà ta không nói gì liền đi tới rương hành lý của Hạ Nhược Tâm ném ra bên ngoài.
Bạch Lạc Âm lạnh lùng cưới: “Cô mau mang tiểu dã loại rời đi, rời khỏi tầm mắt tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ trực tiếp quăng các người ra ngoài, giống như quăng đống hành lý vừa rồi. Đừng chết da cay mặt ở nơi này, nơi này không chào đón các người.”
Hôm nay cô không đuổi hai mẹ con này đi thì cô sẽ không phải là Bạch Lạc Âm.
Hạ NHược Tâm nhìn hành lý, sau đó cô xoay người, mở cái cửa nhỏ kéo tay con gái, sau đó ngồi xổm ôm con gái vào lòng.
“Tiểu Vũ Điểm. Chúng ta về nhà đi.” Cô áp khuôn mặt của con gái vào ngực mình, thế giới này dù không có ai yêu cô, cô sẽ tự yêu mình, sẽ càng yêu con gái mình.
Một bước lại một bước, cô rời khỏi Bạch gia, giống như năm đó cô rời khỏi Sở gia. Cao Dật vẫn luôn không xuất hiện, có lẽ căn bản không muốn nhìn thấy mặt cô.
Ngoài cửa, cô cầm tay của Tiểu Vũ Điểm, bên cạnh là hành lý không nhiều lắm của mẹ con cô, phía sau là nơi mà các cô ở không lâu. Đợt nhiên, lại là khóc, Hạ Nhược Tâm không kìm lại được, hốc mắt cay cay.
Cao Dật, mặc kệ anh đã quyết định như nào em đều không trách anh, em còn nợ anh, nợ thật nhiều. Nêu đây là điều em có thể làm để trả nợ cho anh, như vậy em sẽ làm. Đây là điều anh muốn, như vậy em cũng nhất định sẽ làm được.
“Chúng ta đi thôi.” Một tay cô kéo hành lý, một tay kéo tay Tiểu Vũ Điểu. Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Mẹ, ba sẽ không cùng chúng ta trở về sao?” Cô không rõ vì sao bọn họ khi tới có ba người, vậy mà chỉ có hai người trở về. Có phải ba không cần bé nữa rồi.
Hạ Nhược Tâm xuông cái rương, sau đó ngồi xổm thân mình, cười dịu dàng với con gái: “Tiểu Vũ Điểm, về sau con sẽ sóng cùng mẹ, giống như chúng ta trước kia. Tiểu Vũ Điểm có sợ không? Mà ba của con sau này sẽ rất bện, chúng ta sẽ rất ít khi có thể nhìn thấy ba.” Cô nắm chặt tay con gái, kỳ thật cũng không biết cần nói gì với con gái. Vấn đề này thật sự khó nói.