Một người đàn ông lớn tuổi nhưng có thể tô điểm chính mình thành bộ dáng kì quặc, cùng Tiểu Vũ Điểm chơi búp bê, cũng khó trách Tiểu Vũ lại thích Đỗ Tĩnh Đường như vậy.
Nhưng vừa lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, cửa lại truyền đến tiếng gõ.
“Chú ra mở cửa.” Đỗ Tĩnh Đường nhéo nhéo má Tiểu Vũ Điểm, đứng lên ra mở cửa. Kết quả cửa vừa mở một cổ tử khí lạnh thẳng truyền đến khiến thân mình anh không khỏi rụt một chút, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ tại đó.
“Anh, sao anh lại tới đây?”
“Cậu có thể tới, vì sao anh lại không thể?” Sở Luật nheo mắt nhìn nguy hiểm, ánh mắt muốn giết người làm Đỗ Tĩnh Đường xụ mặt. Đừng nhìn anh như vậy, cái gì anh cũng không làm a.
Sở Luật đi vào, tay còn cầm một cái túi. Tiểu Vũ Điểm tuy rằng chỉ thích một con búp bê, nhưng có lẽ cũng sẽ thích thú bông linh tinh.
“Tiểu Vũ Điểm, lại đây.”
Sở Luật đưa tay vẫy con gái, Tiểu Vũ Điểm vội vàng chạy tới, tay bối rối đặt ở phía sau, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn Sở Luật, sau đó vươn tay ra, biết Sở Luật tới đây tặng đồ cho bé. Trẻ con sẽ không từ chối quà, đặc biệt là thú bông lông xù, có thể có rất nhiều, cùng bé chơi với búp bê.
Sở Luật ngồi xổm thân mình, lấy từ túi một con chó bông nhỏ đặt trong tay con gái, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy.
“Cảm ơn chú.” Bé ngọt ngào nói, sau đó ôm chó bông chạy đi tìm mẹ.
“Mẹ, chú đưa cún con.” Tiểu Vũ Điểm giơ chó bông lên tới đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hào rất khỏe mạnh, làm Hạ Nhược Tâm đến nay mới hết lo lắng, đứa nhỏ xinh đẹp này kém một ít đã không còn nữa.
“Đẹp quá.” Cô tự nhiên sẽ không tước đi niềm vui của con gái, mặc kệ món đồ chơi này là ai đưa, bé thích là được.
Vốn là ba người, kết quả giờ lại có thêm một người. Sở Luật đến vẫn bình thường nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại cảm giác mình đang đứng trên đống lửa, mông phía dưới như ngồi trên cây xương rồi bà, đều sắp đâm chết anh.
“Tĩnh Đường, tôi muốn hỏi, phòng hội họa sao lại thành lập?” Hạ Nhược Tâm lại hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
“Cái này…” Đỗ Tĩnh Đường không biết trả lời sao cho tốt, cho nên anh liền giả vờ không biết. “Em quên mất rồi.”
“Phải không?” Hạ Nhược Tâm hoài nghi.
“Không phải do cậu nghĩ ra sao?” Âm thanh Sở Luật nhàn nhạt bay tới khiến Đỗ Tĩnh Đường lập tức phản ứng lại, đây là anh họ đẩy lửa vào tay anh.
A, anh tạo điệu bộ như sực nhớ ra, như kiểu không hiểu sao ta lại quên mất.
“Đúng vậy, chính là em nghĩ ra. Mỗi năm công ty đều phải làm từ thiện, em nhớ tới mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, bọn nó đều nói muốn học vẽ tranh, nói muốn vẽ bức tranh đẹp nhất thế giới. Em thấy đó là giấc mơ của bọn trẻ, chúng ta có thể giúp chúng nó thực hiện một ít, cho nên liền nghĩ tới lấy việc này làm việc công ích cho công ty.”
“Chị Nhược Tâm, chị thấy thế nào? Có phải em rất thông minh, ý tưởng này rất tốt đúng không?”
Xem đi, đầu óc anh phản ứng rất nhanh, đem việc này nói ra có trật tự, lại trước mặt anh họ gọi một câu “chị” chứng minh anh cùng Hạ Nhược Tâm thật sự không có quan hệ gì.
Anh cong mà.
“Là như vậy sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn có chút không tin, nhưng cũng không khác biệt với những gì cô biết bởi cô đang làm việc này.
Bữa cơm này người khác ăn thế nào thì không biết, nhưng Đỗ Tĩnh Đường lại khó mà nuốt được. Khuôn mặt anh họ lúc nào cũng đen, rõ ràng đây là muốn giết người.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Đỗ Tĩnh Đường biết mình xong rồi. Người vốn da đã đen lại phải ra bên ngoài đi trông coi phơi nắng. Công việc Hạ Nhược Tâm đã chuẩn bị tốt, việc công ích này lúc nào cũng có thể bắt đầu.
***
Lần này có không ít người tới, đều đến xem hoạt động công ích của tập đoàn Sở thị. Việc công ích lần này chính là đối với một số bé có khả năng hội họa sẽ được học để vẽ ra thế giới của chính các bé.
Đồng thời mặt khác Sở Luật tạo một quỹ Thiên sứ nhi đồng, kêu gọi các nhà hảo tâm quyên góp để ủng hộ cho các bé bị bạch cầu.
Hạ Nhược Tâm nghe đến chuyện này kỳ thật lòng tràn đầy phức tạp.
Cô biết bệnh này phải tốn rất nhiều tiền, dường như đều phải khiến cả nhà đều phải tán gia bại sản, đặc biệt là với những người không có công việc như cô trước kia.
Sở Luật sở dĩ muốn lập một quỹ như vậy chính là bởi vì Tiểu Vũ Điểm. Mà bệnh của Tiểu Vũ Điểm vô tình ảnh hưởng tới Sở Luật, khiến anh có một chút nguyện ý muốn giúp đỡ những đứa trẻ giống Tiểu Vũ ĐIểm.
Kỳ thật anh không quá tốt bụng, chỉ là thân có thể hội.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa, nhìn bên trong, Sở Luật đứng trên bục giảng, anh bình tĩnh quyết đoán, ánh mắt độc đáo. Lúc này ai cũng ngước nhìn anh.
Anh là ác ma,nhưng lúc này anh cũng thành một thiên thần.
“Xin hỏi Sở tiên sinh, vì nguyên nhân gì ngài thành lập quỹ Thiên sứ nhi đồng?” Một phóng viên giơ tay đặt câu hỏi cho Sở Luật.
“Bởi vì con gái tôi.” Sở Luật đứng thẳng người, nghĩ đến đứa bé cùng mang dòng máu của anh, khóe mỗi vốn thẳng lại cong lên.
“Con gái tôi cũng từng gặp bệnh này, tuy rằng đã được chữa khỏi nhưng trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, cho nên tôi hi vọng về sau nhiều bé bị như vậy sẽ được trợ giúp, có thể giữ được cuộc sống. Sinh mệnh các bé chính là rất yếu ớt, có lẽ là giây lát lướt qua, nhưng chỉ cần chúng ta vươn đôi tay thì có khả năng giữ lại sinh mạng đáng quý đó, giữ được một gia đình hạnh phúc.”
“Sở tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút. Con gái ngài là?” Một phóng viên khác giành quyền hỏi. Tất cả mọi người đều biết Sở Luật ly hôn hai lần, nhưng trước nay đều không nghe nói tới việc anh ta có con gái. Chuyện anh có một đứa con nuôi bọn họ đều biết, nhưng đứa bé kia vẫn luôn được truyền thông để ý, dường như là một đứa trẻ khỏe mạnh, chưa bao giờ nghe nói bé có bệnh gì.
Vậy mà đột nhiên Sở Luật nói mình có một đứa con gái bị bệnh, như vậy đứa nhỏ này hẳn là con ruột, chẳng lẽ Sở Luật cùng người vợ thứ hai ly hôn nguyên nhân là bởi vì đứa bé này xuất hiện?
Hai cuộc hôn nhân của Sở Luật những người phía dưới đều rõ. Cuộc hôn nhân đầu kết cục như vậy đã xong, nhưng cuộc hôn nhân thứ hai cùng Lý Mạn Ni vốn dĩ đều là vợ chồng mẫu mực, không biết đã có bao nhiêu người hâm mộ, nhưng ai cũng biết cuộc hôn nhân này chỉ được bốn năm, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả. Đến nỗi nguyên nhân ly hôn mọi người vẫn không biết được rõ ràng, mà hiện tại Sở Luật đột nhiên nói có một cô con gái khiến cho mọi người đều có một cảm giác tò mò muốn tìm hiểu trong lòng.