Phải không, nhà giàu có? Bàn tay nắm chặt của Sở Luật cuối cùng cũng lơi lỏng được một ít, đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm của anh xinh đẹp như vậy hẳn sẽ được một gia đình rất tốt nhận nuôi, mặc kệ là phải rời khỏi cha mẹ, ít nhất bé sẽ không chịu khổ đúng không.
Tam ca cũng suy xét xem có nói nốt kết quả, nhưng cuối cùng vẫn thấy cần nói, có lẽ tàn nhẫn nhưng bọn họ cần phải chấp nhận.
“Bằng Bảy đã hết.”
Ngón tay Sở Luật khẽ run. “Bằng bảy đã chết, vì sao?”
Tam ca nhẹ nâng khóe môi, có chút khó chịu lan tràn. “Bằng Bảy khi đó mới mua được một đứa trẻ, đứa trẻ rất xinh đẹp, là một bé gái bốn tuổi.”
Sở Luật nắm chặt tay lại bởi vì câu ‘bé gái bốn tuổi’ kia.
“Hắn mang đứa bé đi trốn ở một ngôi làng nhỏ chờ đến khi bên ngoài im lìm mới chuẩn bị đem đứa bé đi bán. Nhưng không ngờ, một buổi tối nơi đó có mưa rất lớn, trong làng xảy ra lở đất, Bằng Bảy lúc ấy cố chạy trốn một mình mà cũng không quản đứa bé, anh ta chạy ra ngoài đường liền bị một cục đá lăn xuống đè chết. Trong làng cũng rất nhiều người chết, mất tích cũng rất nhiều.
“Anh chờ một chút.” Tam ca đứng lên đi ra ngoài, lúc trở về mang theo một thứ đặt trước mặt Sở Luật.
“Anh tự xem đi, đây là sau này tôi tìm được.”
Sở Luật run rẩy mở ra một cái hộp nhỏ, trong hộp là một chiếc giày da nhỏ màu hồng nhạt, giày da vẫn rất mới nhưng trên đó bị dính không ít đất.
Đây là giày của Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật cầm lấy chiếc giày chỉ bằng nửa bàn tay anh, giày này do chính tay anh mua, Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích đi, mỗi ngày đó đều anh đi giày vào cho con, cũng là đưa con gái đi học.
“Cô ấy có biết không?”
Giọng Sở Luật khàn khàn.
“Mới đầu là không biết, chúng tôi đều giấu cô ấy, nhưng có lẽ sau này cô ấy cũng đoán ra được.” Tam ca cũng nhìn chằm chằm chiếc giày nhỏ kia, hiện tại còn có thể nhớ tới khi đứa bé kia gọi anh là chú, khi đó mỗi ngày anh ôm giống như ôm con ruột của mình, anh cho bé ăn cơm, chải đầu cho bé, lại dỗ bé ngủ.
Không phải anh không đi tìm, lúc ấy anh đã tìm vài thôn xung quanh nhưng cuối cùng chỉ tìm được thi thể của Bằng Bảy cùng mấy người dân trong thôn, còn nói là mất tích kỳ thật không phải dễ nghe như vậy, là bọn họ đã bị chôn vùi trong đống đất đá sạt lở đó.
“Anh cũng không nên trách Nhược Tâm.” Tam ca vỗ vai Sở Luật. “Cô ấy không sai, cô ấy cái gì cũng không sai. Cô ấy bị mẹ anh cùng Hạ Dĩ Hiên đẩy xuống biển, trôi nổi trên biển thật lâu mới được cứu, khi đó trên đùi cô ấy bị rách toạc da thịt nhìn thấy cả xương, anh biết da thịt bị xé rách đau đớn thế nào, cô ấy chịu bao nhiêu đau đớn chúng ta không ai biết được.”
“Cô ấy hẳn sẽ báo thù, mặc kệ là Hạ Dĩ Hiên, là mẹ anh hay là anh.”
Ngón tay Sở Luật run run, vuốt lên túi mình như tìm cái gì.
“Có thuốc không?” Anh hỏi Tam ca.
Tam ca lấy bao thuốc đặt lên mặt bàn, bàn tay to lớn của anh cầm lấy, thế nhưng lại quá run rẩy lấy một điếu cũng rất khó khăn, thử rất nhiều lần anh mới đặt điếu thuốc lên miệng mình, rồi sau đó một ngụm khói ra tới, khuôn mặt anh ẩn giữa sướng khói, nửa ẩn không rõ.
Cứ như vậy một ly lại một ly, một điếu lại một điếu. Hôm nay anh không biết đã uống bao nhiêu rượu, cũng không biết đã đốt bao nhiêu điếu thuốc, khi anh rời khỏi Giang Nam người đã như già đi cả chục tuổi, đầu đã bạc đi không ít.
Thanh niên đầu bạc, trước kia Tam ca cũng chỉ là nghe người ta nói, người ưu tư có thể một đêm đầu bạc, nhưng cũng chỉ giới hạn là nghe nói chứ trước nay chưa từng gặp qua như vậy. Một người trong miệng không cách nào nói ra khổ, thật khó có thể miểu tả.
Thẩm Vi đứng ở một bên, cô mím chặt môi lại nhàn nhạt nhìn chằm chằm hướng Sở Luật rời đi, cô híp lại hai mắt không thấy rõ phương xa, ngay cả ánh sáng dừng trên mặt cô lúc này cũng mang theo sắc thái khó hiểu.
“Thật sự không nói cho anh ấy sao?” Tam ca đi tới trước mặt Thẩm Vi, hỏi.
“Không.” Miệng Thẩm Vi khẽ nhếch lên, nói ra một chữ cự tuyệt.
“Anh ấy không biết gì cả.” Tam ca lại nói.
“Không biết cũng không thể được tha thứ.”
“Ài…” Tam ca than một tiếng. “Đây là tội gì?”
“Nhược Tâm không muốn thấy anh ta.”
Thẩm Vi xoay người, váy dài trên mặt đất cuốn theo một ít bụi, rồi sau đó lại rơi xuống không biết bay đến nơi nào. Thân thể cô có chút gầy yếu như cũ, nhìn như suy nhược nhưng cũng rất quật cường, cô như vậy, Hạ Nhược Tâm cũng như vậy.
Tam ca đi theo, Thẩm Vi cúi đầu đá rơi giày cao gót của mình, cũng ngồi xuống ghế bập bênh của mình.
Tam ca đã đi tới, ngồi xổm thân mình xuống, đặt hai chân cô lên đùi mình, anh lấy một chiếc khăn lông lau khô cho cô, rồi cứ như vậy ngồi trên mặt đất.
“Anh ta hỏi thăm tin tức của em…”
Thẩm Vi khẽ nhếch môi. “Giả dối.”
Cô nói giả dối đúng là nói về người đàn ông nào đó, người đàn ông nào đó có quan hệ với Thẩm Vi. Miệng đàn ông nói lời rất dễ nghe nhưng lúc ngươi cần lại là lúc không thấy bóng người, không cần là sẽ một chân đá văng ngươi ra, khi muốn lại khóc lóc thảm thiết nói sám hối, muốn nói một câu xin lỗi, cũng muốn gương vỡ lại lành. Trên đời này sao có chuyện đơn giản như vậy, những cái đó mất đi còn trở về thế nào.
Cô co người lại, cũng kéo chặt quần áo trên người. Cô ngủ rồi, nhưng ngủ lại cực kỳ không an ổn.
Tam ca vươn tay nhẹ xoa ấn đường cho cô, ngần ấy năm trời ngay cả ngủ cô cũng không có một ngày ngủ tốt.
Đột nhiên anh hiểu được vì điều gì Thẩm Vi lại nói không thể tha thứ.
Bởi vì thương tổn quá sâu, cũng bởi vì quá yêu.
Khóe môi anh hiện lên một mạt chua xót. “5 năm, 5 năm rồi, chừng nào em mói có thể buông tha cho chính mình, cũng có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh em, anh thật sự sợ thời gian của anh sẽ không đủ.”
***
Ánh sáng bên ngoài chợt tối sầm, rõ ràng là ban ngày nhưng với người nào đó mà nói sắc trời đã nhuộm thành màu xám,
Sở Luật dừng xe ở cửa công ty, sau đó đi vào, những người khác thấy anh như vậy đều bị dọa đến mức không dám cử động.
– —
Tụ tập coi bóng đá nên nay tranh thủ đăng sớm nha mọi người <3.