Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 724: Trốn

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hạ Nhược Tâm cẩn thận đi tới một chỗ bên ngoài bờ tường Bạch gia trang, cô ngồi xổm xuống tìm kiếm một chút, quả nhiên tim thấy một cái lỗ nhỏ người có thể chui qua. Cái lỗ nhỏ này là ngày trước cô cùng Tiểu Vũ Điểm chơi đùa vô tình phát hiện ra, cô sợ cái lỗ này đã bị người khác biết, hiện tại xem ra số cô cũng không tệ lắm.

Cô bò qua lỗ nhỏ vào, tim nhảy thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực cô.

Đời này cô còn chưa làm những chuyện như vậy, cô vẫn luôn quang minh chính đại, vậy mà hiện tại như phường trộm cướp.

Đây là Bạch gia, nơi cô sống mấy tháng, không thể nói từng cái cây ngọn cỏ đều biết, nhưng có một số chuyện cô vẫn biết, ví như hôm nay người của Bạch gia đều đến giáo đường gần đây nghe giảng đạo, lúc họ trở về thì trời cũng đã xuống bóng. Cô cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó chạy vội về phía trước. Trang viên của Bạch gia cũng không quá lớn, người cũng không nhiều, đương nhiên phòng ở cũng ít. Cái chính là không nuôi chó bởi vì Bạch Lạc Âm dị ứng với lông động vật.

Cho nên Bạch gia không nuôi chó cũng không nuôi mèo.

Cửa mở ra, Hạ Nhược Tâm đi vào, đây là phòng Cao Dật. Theo tính tình Bạch Lạc Âm thì sau khi bọn họ kết hôn nhất định ở chỗ này, quả nhiên cô đoán đúng rồi. Bạch Lạc Âm có tính chiếm hữu Cao Dật hơi biến thái, chiếm được người, ngay cả phòng ở cô cũng đều không buông tha.

Trên tường treo một bức tranh lớn của cô dâu chú rể, đúng là Bạch Lạc Âm cùng Cao Dật. Chàng trai tuấn mỹ thành thục, cô gái xinh đẹp đáng yêu. Chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài xác thật là trời đất tạo thành một đôi, thậm chí còn là thanh mai trúc mã.

Ngực Hạ Nhược Tâm không khỏi chua xót một chút. Người đàn ông này từng nói sẽ cưới cô, cùng sô sinh sống cả đời. Chỉ là sau lai thất ước, anh đứng bên cạnh một người phụ nữ khác, nhưng cô lại không có tư cách trách cứ anh.

Cô bắt đầu cẩn thận tìm kiếm nơi này. Nếu Cao Dật thật sự là nghiện thì nơi này hẳn có thuốc phiện, đặt ở nơi nào đều không an toàn bằng phòng ngủ của mình.

Chỉ là cô tìm hồi lâu cũng không thấy gì, tới khi tay cô sờ đến một ngăn kéo thì ngăn kéo này bị khóa.

Cô chưa từ bỏ ý định, thử rất nhiều lần, nhưng trừ phi cô phá ngăn tủ này nếu không cũng chỉ có khả năng nhìn. Trực giác cô cho cô biết, thứ cô muốn tìm nhất định trong này.

Bên ngoài truyền đến một tiếng còi xe. Hạ Nhược Tâm đứng lên, cẩn thận kéo bức rèm liếc ra phía ngoài một cái, có người đã trở lại.

Cô quýnh lên, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ, hiện tại cô muốn ra ngoài cũng không kịp rồi.

Nhìn lại xung quanh, cô đánh giá gian phòng này, cuối cùng tầm mắt ngùng ở góc tường có lò sưởi chìm vào bên trong.

Cô nghĩ nghĩ, thừa dịp chưa có người tới liền chạy tới bên cạnh lò sưởi, mở lò sưởi ra, bên trong đã được quét tước rất sạch sẽ, vừa vặn có thể chứa được cô. Cái lò sưởi này cô vẫn hay cùng Tiểu Vũ Điểm chơi trốn tìm phát hiện ra, bởi vì mùa đông đã qua cho nên lò sưởi đều để đó không dùng, bên trong cũng đã quét dọn sạch sẽ, đương nhiên người bình thường cũng sẽ không chú ý tới nơi này.

Cô cẩn thật rụt thân mình vào rồi đem cửa lò sưởi đóng lại. Còn tốt, còn có thể ngồi xuống được, cũng không xem như quá khó chịu. Hơn nữa ống khói cũng thông, cô cũng có thể thở, thậm chí có thể nhìn qua một khe hở nhỏ nhìn được ra bên ngoài.

Ban đầu cô rất căng thẳng chờ có người tiến vào, kết quả đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai. Bên ngoài trời đang dần tối đi, đầu óc Hạ Nhược Tâm bắt đầu thả lỏng, đến khi cô mở mắt lại hơi giật mình, thế mà cô đã ngủ rồi.

Bên ngoài cửa mở ‘cạch’ một tiếng, sau đó là âm thanh của giày cao gót nện xuống nền.

Hạ Nhược Tâm vội vàng che miệng mình, xem như đã trấn định. Cũng không biết liệu có phải đã tới đêm rồi không, cô bị dọa quá mức thế nhưng hiện tại lại không có bao tâm lý sợ hãi.

Xuyên qua khe hở của lò sưởi, cô mơ hồ nhìn thấy một phụ nữ đi đi lại lại, đến khi cô ta ngồi xuống thì âm thanh cũng truyền tới tai Hạ Nhược Tâm.

“Các ngươi thật vô dụng, đến một mụ đàn bà cũng không đối phó được.”

“Đừng nói gì với tôi, khiến người kia im miệng cho tôi.”

“Sớm thôi? Ngươi đừng có nói là sớm thôi.” Bạch Lạc Âm đột nhiên đứng lên: “Chẳng lẽ các ngươi không biết khu vực kia đều đã tăng cường đề phòng. Các ngươi bị bắt còn không phải muốn khai ra ta?”

Đồ vô dụng, Bạch Lạc Âm ném điện thoại trong tay đi, vừa lúc lại ném vào góc tường lò sưởi. Hạ Nhược Tâm căng thẳng, mồ hôi lạnh trên người cũng vã ra.

Sau đó là một đôi chân đi dép lê lại gần, tiếp theo một bàn tay từ từ nhặt điện thoại lên.

“Hạ Nhược Tâm!”

Đột nhiên câu này làm lông trên người Hạ Nhược Tâm đều dựng đứng lên, thân mình cô cứng đờ không dám lộn xộn, cũng không biết phải làm sao bây giờ. Cô ta phát hiện ra cô mất.

Làm sao bây giờ, cô có bị ngồi tù không?

Mấy ngày hôm trước, người kia xông vào nhà cô, bị bắt tại trận đã bị phán hai năm. Nếu là cô cũng thế, bị bắt ở đây thì những gì chờ đón cô trước mắt cũng là cái nhà tù đó. Nếu một mình cô thì không sao cả, nhưng Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ. Bé sẽ bị đưa tới cô nhi viện sao. Không, cô lắc đầu.

Cô bịt chặt lại miệng mình. Gần, lại gần…

Cô nhắm mắt lại, quay mặt đi. Nhưng nửa ngày sau ánh sáng trước mắt cô chỉ thay đổi một chút. Cửa lò không mở ra, cô liền mở ra hai mắt. Quần áo trên người cô đã ướt, mà cô thở mạnh từng hơi phì phò.

Trước mắt đã không thấy đôi chân kia, mà cách đó không xa trên sô pha, Bạch Lạc Âm đang cầm trong tay điện thoại đã bị ném hỏng, cười lạnh một tiếng.

“Hạ Nhược Tâm, chúng ta chờ xem. Lúc này mày có thể gặp may mắn, lần sau mày sẽ không còn được như vậy, tao muốn đem mày cùng con gái vứt xuống biển cho cá ăn.”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay của mình, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nắm chặt hai mắt lại. Vừa ồi trái tim cô kém một chút muốn đau vỡ tim. Không hiểu Bạch Lạc Âm vì sao gọi tên cô như vậy, vẫn là đối với cô phẫn hận như vậy.

Chắc không sai đi, sắc mặt cô trầm xuống một chút, cũng đem trán mình nhẹ nhàng để trên đầu gối. Gã đàn ông kia hẳn là Bạch Lạc Âm tìm tới, cô đã biết sẽ không có sự trùng hợp như vậy, nửa đêm vào nhà cô không tìm thấy tiền nhưng vẫn không bỏ đi. Hóa ra mục đích của hắn thật sự không phải vì tiền.

Chọn tập
Bình luận
× sticky