“Anh xin em…” Nước mắt nước mũi Cao Dật thi nhau rơi, chật vật bất kham, không xong không thôi.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay anh.
“Cao Dật, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống…”
“Đừng chạm vào tôi!” Âm thanh Cao Dật có đầy hận ý: “Hạ Nhược Tâm, cô là tiện nhân dơ bẩn, đồ đĩ thõa, dựa vào cái gì chạm vào tôi, cô có tư cách gì mà chạm vào tôi. Cút đi cho ta, cút cho ta…”
Âm thanh của anh vô cùng phẫn nộ cùng oán hận, thậm chí đều không còn biết được mình nói ra những gì.
Trái tim Hạ Nhược Tâm hơi đau một chút, trong lòng cũng đau khó mà chịu được.
Cô buông lỏng tay, biết rõ anh đang không còn lý trí, cũng chỉ là vô tình, nhưng cô vẫn bị tổn thương. Những vết thương đó đã sớm đóng vẩy, lúc này lại bị lột ra lộ bên trong đau đớn. Cô giống như đang bị lột sạch quần áo, trần truồng, bị người khác chỉ điểm, bị người khác cười nhạo.
Người đàn ông vẫn vặn vẹo khuôn mặt đầy thống khổ, thân thể không ngừng giãy giụa. Nếukhông phải bị dây thừng trói chặt có khi anh đã không chịu đựng nổi mà kết thúc chính mạng sống của mình.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét cùng tiếng mắng của đàn ông, khả năng chính anh cũng không biết anh mắng gì, cuối cùng âm thanh anh cũng bị khàn đi, mắng ai nói ai cũng bắt đầu nghe không rõ ràng lắm.
Trên trán trên mặt anh đều đầy mồ hôi, mà những mồ hôi đó cũng rơi xuống tòng tòng.
Hạ Nhược Tâm lấy một cái khăn lông muốn lau cho anh, kết quả đôi mắt anh đột nhiên mở, há miệng ra cắn vào cánh tay cô.
Hạ Nhược Tâm chịu đựng sự đau đớn này, nước mắt chảy ra vì đau quá, nhưng cô vẫn dùng một bàn tay lau khô mồ hôi trên khuôn mặt anh. Cắn đi, cắn đi, chỉ cần anh có thể dễ chịu một chút.
Thân thể anh co rút một chút, dùng sức run rẩy vài cái, sau đó ngất đi.
“Tê…” Hạ Nhược Tâm lúc này mới nâng tay lên, trên bắp tay cô đã chảy đầy máu. Lúc này khóe miệng Cao Dật cũng đầy máu, sắc mặt anh trắng bệch, trán nhăn nheo lại. Lúc này dù đã ngất xỉu nhưng vẫn có thể cảm giác được anh đang rất thống khổ.
Dây thừng không dám cởi, Hạ Nhược Tâm đi xử lý vết thương. Cao Dật cắn một cái cũng rất nghiêm trọng, nếu không phải anh đột nhiên ngất đi có khi một miếng thịt này cũng bị anh cắn xé tới rơi ra.
Không chỉ Cao Dật ra một thân mồ hôi lạnh mà ngay cả cô cũng thế.
Cô kỳ thật rất mệt, cũng rất đau. Nhưng cô biết cô phải chăm sóc Cao Dật đánh xong trận này, cũng muốn đánh thắng trận này mới được.
Cuối cùng cũng ngủ. Vệ Lan cẩn thận cời quần áo trên người con trai, giúp con trai thay một bộ quần áo khác. Chỉ là bà thấy con trai đang vốn có một thân thể rắn chắc thì lúc này gầy gò chỉ còn lại bộ xương, trong lòng mà có chút tan nát.
***
Có vài lần Bạch Thần Phong tới, có thể muốn Vệ Lan hồi tâm chuyển ý. Khi có người ở bên cạnh mình thì khả năng ta sẽ không cảm nhận được, nghĩ rằng họ không thể rời khỏi ta. Đến khi họ đi rồi ta mới nhận ra ta không thể thiếu họ.
Hiện tại Bạch Thần Phong chính là như thế. Vợ đã rời đi, con gái vào bệnh viện tâm thần cũng không biết khi nào mới có thể ra, dẫu ra được khả năng lại còn phải chịu án tù. Hiện tại ông là người cô đơn, có đói bụng cũng không ai quan tâm, bị bệnh càng không có ai chăm sóc. CŨng là vào lúc này ông mới biết được rốt cuộc Vệ Lan là gì đối với ông.
Đó là không khí… đó là nước…
Một người cả đời sao có thể không cần không khí, không cần nước.
Cho nên ông tới chỉ cần cho ông một cơ hội, ông nhất định sẽ quý trọng, nhất định sẽ đối xử tốt. Chỉ là đã muộn, đã quá muộn, lòng Vệ Lan đã sớm chết.
Hiện tại bộ dáng Cao Dật đều khiến người khác chết khiếp. Mỗi lần lên cơn đều sống không bằng chết, mỗi lần anh đều đối với bà là mẹ mắng chửi đuổi đi, cũng có khi anh khóc lóc cầu xin.
“Mẹ, xin mẹ, để con chết đi…”
Lòng bà đau như cắt, bà sao có thể tha thứ, bà tha thứ như thế nào được. Mà gây ra chuyện này tất cả đều do Bạch Thần Phong, chính là Bạch Thần Phong.
Bạch Thần Phong đã hoàn toàn chết trong lòng Vệ Lan, hiện tại bà chỉ mong con trai có thể bỏ được ma túy. Mà ông ta thật sự nghĩ không có Bạch Thần Phong thì cuộc sống của bà không có vui sướng sao?
Kỳ thật, thật sự buông tha người khác, cũng là buông tha chính mình. Mà hiện giờ bà chính là buông tha cho chính mình.
***
Cao Dật cai nghiện thật sự khó, cũng có khả năng chất này do chính Bạch Lạc Âm điều phối ra, cho nên ngay cả người có ý chí kiên định như Cao Dật cũng không tránh được cuồng điên. Lúc ban đầu anh sẽ một ngày lên cơn hai lần, sau lại một ngày có khi bốn năm lần, lại không có quy luật gì cả. Lúc anh tỉnh táo sẽ giống như trước kia, sẽ cùng mọi người cười, cùng trò chuyện, nhưng lúc anh lên cơn rồi sẽ biến thành người khác, sẽ mắng chửi người mẹ anh yêu nhất, cũng sẽ mắng Hạ Nhược Tâm, thậm chí những lời nói đó trước đây anh đều sẽ không nói. Đến khi anh tỉnh táo cũng sẽ quên những gì mình làm, mình nói lúc lên cơn.
Nếu Bạch Lạc Âm thật sự thành công thì Cao Dật sẽ trở thành con rối không có linh hồn, cả đời này sẽ sống như một cái xác không hồn, đến sinh mạng của mình cũng không giữ nổi.
Mấy ngày gần đây chẳng những Cao Dật gầy đi, ngay cả Vệ Lan cùng Hạ Nhược Tâm cũng đều gầy đi nhiều.
Cuối cùng, lại một lần Cao Dật ngủ, cũng chỉ vào lúc buổi tối anh mới có thể ngủ ngon được một giấc, vào ban ngày căn bản anh không muốn nhắm mắt lại.
Hạ Nhược Tâm gần đây đều không có thời gian đi giao tác phẩm của mình, cô mở máy tính muốn nói một chút với người ta.
Vừa lúc ‘Nếu trời có nắng’ cũng đang online.
Mà lúc này, cô nhìn đồng hồ, vừa lúc sắp tới rạng sáng ở trong nước.
Hạ chưa: “Anh ở đó không?”
Nếu trời có nắng: “Có, vừa lúc.”
Hạ chưa: “Thật xin lỗi, gần đây tôi có một số việc, cho nên những bức tranh đó có lẽ tôi sẽ giao muộn một chút.”
Nếu trời có nắng: “Không sao, bên kia cũng không vội, cô có thể giao chậm.”
Nếu trời có nắng: “Liệu có thể nói với tôi cô đang có chuyện gì không?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay mình, hiện tại toàn bộ cánh tay đã sưng lên, cô cũng không dám nói cho Cao Dật là do anh cắn, càng không dám rời khỏi nhà thời gian quá dài vì sợ Cao Dật đột nhiên lên cơn, mà lúc nửa đêm lại không thể đi ra ngoài.
Có nên nói không? Cô thật sự cũng không biết rốt cuộc có nên nói hay không.