Sở Luật vươn tay bê bát trước mặt lên, Hạ Dĩ Hiên thấy rất vui, đây là anh đã tiếp nhận rồi sao. Kết quả cô chưa kịp cười Sở Luật đã đem bát cá đặt ở trên bàn.
“Anh Luât…” Hạ Dĩ Hiên làm nũng gọi một câu, nếu Đỗ Tĩnh Đường ở chỗ này nhất định toàn thân sẽ nổi da gà, anh ghét nhất trong đời là cái loại làm nũng quá phận này.
Mà Hạ Dĩ Hiên quả thực đang diễn tới cực điểm.
“Tôi cần nghỉ ngơi, cô đi về đi.”
Sở Luật nhàn nhạt đuổi khách, anh nằm xuống, cũng đưa lưc về phía Hạ Dĩ Hiên, nhắm hai mắt lại, ai cũng không muốn thấy, ai nói cũng không muốn nghe, ai đưa cơm cũng không muốn ăn.
Hạ Dĩ Hiên giống như bị chạm ngạnh, muốn tức giận nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, tự nhủ với mình nhất định phải chịu đựng, chờ khi nào cô làm phu nhân tổng tài Sở Thị lại nói. Cô dường như quên mất rằng tổng tài tập đoàn Sở Thị đã không phải là Sở Luật mà là được thay bởi một người đàn ông tên Mân Quốc Thịnh.
Vài ngày sau, Sở Luật xuất viện, giống như lời Đỗ Tĩnh Đường, anh có năng lực khôi phục quá biến thái, người khác cần mười ngày nửa tháng, anh chỉ cần ba ngày là đủ rồi.
Sau khi anh xuất viện cũng không về nhà với cha mẹ mà về nhà của anh cùng Hạ Nhược Tâm, anh muốn chờ cô trở lại nơi đó.
Mở cửa ra, từ bên trong rõ ràng bay tới mùi ẩm mốc, còn có mùi rượu cùng thứ gì đó như bị ôi thiu.
‘Cạch’ một tiếng, anh bật đèn, cũng cởi áo khoác mình ra, sau đó xắn tay áo, tự mình múc nước đi lau dọn. Trên mặt đất vẫn còn mấy cái bánh bao đã mốc meo, có lẽ mùi ôi thiu là từ mấy cái bánh bao này.
Anh từ từ quét dọn, cũng không vội. Hiện tại anh cái gì không có, có chính là thời gian, nhiều nhất cũng là thời gian. Mấy năm gần đây anh luôn lãnh đạo công ty không dám nghỉ ngơi, hiện tại xem ra là một người bình thường cũng không có gì là không tốt. Nếu anh ngay cả một người cũng không giữ lại được thì làm tổng tài có ích gì.
Buổi tối một mình anh nằm trên giường từng có hai người này lại không cách nào ngủ được, thậm chí vật vã ngủ, mỗi khi thanh tỉnh theo bản năng vẫn đưa tay sang tìm Hạ Nhược Tâm, rồi sau đó anh mới nhớ tới, hóa ra cô đã đi rồi.
“Nhược Tâm, anh không trách em.” Anh dựa đầu vào bức tường lạnh băng phía trên. “Em làm gì anh cũng không trách em, cho nên quay về đi, cuộc sống bên ngoài cũng không tốt, em quay về được không?”
Anh khẽ đập đầu vào tường, thỉnh thoảng lẩm bẩm tự nói, không ai biết khuôn mặt vốn luôn lạnh băng của người đàn ông này không biết vì cái gì lại chảy xuống hai hàng lệ.
Yêu đến mức không hận không oán.
Là như thế này sao?
***
Buổi sáng khi tỉnh dậy anh sẽ đi ra ngoài chạy nửa giờ, sau đó về nhà tự làm cơm sáng cho mình. Anh tập nấu cơm, khi nấu ngon rồi có phải cô sẽ trở về không? Đều nói con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là dạ dày, không biết một người đàn ông muốn tới trái tim phụ nữ có là như thế…
Anh mời một dì có chuyên môn, hai mắt không nghe chuyện thiên hạ, chuyên tâm học nấu ăn cùng dì này. Sau một thời gian tài nghệ của anh từng ngày tốt lên, ngay cả dì cũng khen anh không tồi, thật có năng khiếu.
Nhưng nếu trước kia Sở Luật là một sát thủ phòng bếp, chỉ cần tới bếm thì mâm lẫn bát đều phải đổ vỡ thì ai có thể nghĩ được có một ngày anh ở chỗ này cũng có thể làm được một mâm đồ ăn. Cho nên, rất nhiều chuyện khó tin đều có thể xảy ra. Anh càng tin tưởng ‘tinh thành sở đến, tinh thạch vì khai’.
***
Anh vừa đem khúc cá mình mới mổ xong đặt trong nồi thì điện thoại vang lên, gần đây anh không liên hệ với người khác, số điện thoại này cũng chỉ có người nhà hoặc Đỗ Tĩnh Đường gọi tới.
“Anh họ, là em. Anh mau đến số 5 đường Xuân Hoa.” Nói xong anh cũng không nói gì thêm, liền vội vã ngắt điện thoại.
Sở Luật buông điện thoại, hiện tại anh khó xử chính là nồi cá này, nếu đi ra ngoài thì khi trở về cũng chỉ có thể làm canh cá.
Anh tắt bếp, thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. Anh không mặc âu phục, chỉ lấy bừa một áo lông cao cổ, mặc một quần tây cùng một đôi giày da thủ công khiến sự lạnh lùng trên người bớt đi không ít, có cảm giác bình thản hơn trước kia rất nhiều.
“Anh họ, em ở đây.”
Đỗ Tĩnh Đường hướng Sở Luật vẫy tay.
Sở Luật đi tới, đứng bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường.
“Cậu có chuyện gì?” Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay. “Cá của anh còn ở trong nồi, trở về sợ là không ăn được.”
Đỗ Tĩnh Đường kì thật không biết phải nói với anh mình như thế nào, anh chỉ chỉ về phía trước. “Anh tự mình xem đi.”
“Xem cái gì?” Sở Luật nhìn về phía trước, không thấy gì cần phải xem. Chẳng lẽ là xem người náo nhiệt sao, anh không có hứng thú.
“Nếu không có chuyện gì anh đi về trước.” Anh xoay người cứ vậy đi về.
Nhưng vừa lúc anh dợm bước chân lại nghe được phía sau có giọng nói quen thuộc.
“Thế nào, món ăn nhà hàng này em thích không?”
“Cũng được.”
“Nếu em không thích lần sau chúng ta sẽ tìm cái khác.”
Rồi sau đó không có ai trả lời, Sở Luật quay đầu lại, đôi mắt khiếp sợ nhìn về phía trước, một nam một nữ anh đều quen.
“A, hóa ra là Sở tổng, nghe nói anh nằm viện, hiện tại có khỏe không?” Mân Quốc Thịnh một tay nhét trong túi, miệng nói ra những câu đầy chế nhạo, còn có sự vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này bên cạnh Mân Quốc Thịnh còn có một cô gái trẻ tuổi, tay cô vươn tới quàng lấy tay anh khiến Mân Quốc Thịnh sửng sốt, cười dịu dàng.
“Sở tổng tất nhiên không cần chúng ta lo lắng, nhà anh ấy có một người mẹ được mệnh danh là hiền thê lương mẫu.” Cô gái cười duyên, giọng giống như gió, cũng rát lạnh lùng.
“Đây cũng là,” Mân Quốc Thịnh vươn tay đặt trên bờ vai gầy gò của cô gái, “tôi cũng nghe nói Sở phu nhân xác thật là hiền thê lương mẫu, đã là vậy chúng ta đi thôi, chúng tôi không quấy rầy Sở tổng tìm mẹ nữa.”
Tay Mân Quốc Thịnh hạ xuống vòng eo mảnh khảnh của cô gái. Mắt Sở Luật vẫn luôn nhìn gương mặt trắng như sứ của cô gái.
“Nhược Tâm, nói cho anh, vì cái gì…” Giọng anh khàn khàn, trong cổ họng giống như bị cái gì đâm xuyên qua, lại có một ít tanh ngọt.
Vì cái gì, vì cái gì?