Sau khi Hạ Nhược Tâm về Lục gia liền bắt đầu chuẩn bị dưỡng thân thể của mình, muốn mau chóng có thể đi lại, có thể nhìn thấy con gái. Có lẽ thật sự bởi vì có chờ mong cho nên tâm tình của cô còn xem như tốt, buổi tối cũng không bị mất ngủ, mà vết thương ở chân cũng nhanh lành, mới đầu còn phải bám vào tường đi, nửa tháng sau rốt cuộc cô đã khôi phục hoàn mỹ, cũng không cần phải ngồi xe lăn.
Điều này có ý nghĩa cô có thể gặp con gái.
Cô lấy điện thoại của mình, đã nửa tháng đây là lần đầu tiên cô gọi cho Sở Luật. Bấm dãy số xong cô phân vân rất lâu, cuối cùng mới bấm nút gọi đi, trong lòng tay cô đã ra đầy mồ hôi.
Điện thoại rất mau có người nghe.
“Làm sao vậy?” Từ đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông vẫn luôn trầm ổn, tuy rằng có lạnh nhạt nhưng ngoài ý muốn lại rất dễ dàng có thể trấn an người khác.
“Sở Luật, là tôi.”
“Tôi biết là em.” Sở Luật buông bút trong tay ra, anh một tay cầm điện thoại đứng lên đi tới sát cửa sổ. Lúc này không ai biết miệng anh khẽ mỉm cười.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt điện thoại trong tay.
“Sở Luật, tôi đã khỏi rồi.”
“Ừ.” Sở Luật khẽ nói. “Em muốn nói gì?”
Hạ Nhược Tâm vẫn luôn biết người đàn ông này rất ác liệt, nếu trước kia, cô chỉ là Lục Tiêu Họa có lẽ đã thật sự bị anh lừa, nhưng hiện tại cô liền biết người đàn ông này là cố ý, chắc chắn anh ta cố ý. Rõ ràng anh ta biết cô muốn nói gì nhưng lại khiến cô khó xử.
Vẫn là nói, anh không thể để người khác thống khoái, giống như người khác thống khoái thì anh sẽ không thoải mái.
Hít thật sâu một hơi, Hạ Nhược Tâm cũng đem không khí rửa sạch phổi.
“Sở Luật, không phải anh đã nói tôi khỏe sẽ đưa tôi đi gặp Tiểu Vũ Điểm sao?”
Cô nói xong, cũng tự nói cho chính mình, vì con gái cô sẽ chịu đựng, mà cô cũng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón khó dễ tiếp theo của Sở Luật, nhưng kết quả lại cái gì cũng không có.
“Được, tôi đưa em đi.” Anh rất thống khoái, thống khoái lại khiến Hạ Nhược Tâm không khỏi suy nghĩ, có phải anh lại đang nghĩ cái gì đó. Mà cô phát hiện, mặc kệ đã qua mấy năm tâm tư người đàn ông này cô trước sau đều rất khó suy đoán.
Là anh che giấu quá sâu hay là cô quá ngu ngốc.
Không lâu sau Sở Luật đã dừng xe ở cửa Lục gia. Dọc đường đi anh không nói nhiều lắm nhưng nói qua một ít chuyện về Đỗ gia. Đỗ gia là nhà mẹ đẻ của Tống Uyển, chỉ là Tống Uyển cùng em trai mỗi người một họ nhưng bọn họ vẫn là hai chị em ruột, đến nay quan hệ cũng rất tốt.
Nhưng vì một lần Tống Uyển nói không lựa lời, nói một số câu không nên nói khiến quan hệ hai nhà cũng từ đó phai nhạt đi không ít. Có điều những cái đó chỉ là với Tống Uyển chứ không liên can gì tới Sở Luật, nếu không Sở Luật cũng không có khả năng đem Tiểu Vũ Điểm đưa đến cho Đỗ gia nuôi, ngay cả Sở gia anh còn không tin có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm dựa lưng vào nghế, cô thở nhẹ ra, mặc kệ thế nào nhưng lúc này cô đối với cách làm của Sở Luật thật sự cảm kích.
Sở gia cùng Tiểu Vũ Điểm giống như không thể sống cùng nhau.
Mọi khổ sở Tiểu Vũ Điểm phải chịu đều từ Sở gia mà đến, cũng đều là do Tống Uyển, Sở Tương mà đến, cách bọn họ càng xa bé sẽ càng an toàn, cuộc sống càng tốt đẹp.
Cho tới nay cô đều không hy vọng con gái trở thành loại người nào mà chỉ hy vọng con gái có thể bình an khỏe mạnh sống tốt.
Chỉ là, một cái nguyện ý nho nhỏ như vậy, đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói thật sự sẽ khó khăn như vậy sao?
Sau đó không lâu, Sở Luật bế con gái ra. Quả nhiên Đỗ gia nuôi dưỡng bé không xảy ra chuyện gì, Đỗ gia không có trẻ con, mặc kệ là ông Đỗ hay Tô Vân Phỉ đều coi Tiểu Vũ Điểm như cháu ruột của mình, mà hiện tại Tô Vân Phỉ còn đang ngồi trên sô pha khóc, mắng Đỗ Tĩnh Đường không sinh cháu gái cho bà, mắng ông Đỗ sinh không thành một đứa con trai.
Đỗ Tĩnh Đường nước mắt lưng tròng, ông Đỗ đỏ mặt tía tai, hai cha con đều bị mắng một cái máu chó đầy đầu nhưng không ai dám cãi lại.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm vừa đến xe, thấy Hạ Nhược Tâm liền bổ nhào vào trong lòng cô, bé lấy mặt mình áp vào mặt bẹ, hai tay mũm mĩm cũng ôm chặt lấy cổ mẹ.
“Mẹ tới đón Tiểu Vũ Điểm sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm nhịn xuống nước mắt ấm áp trào ra nhưng không nhịn được hốc mắt phiếm hồng. Cô đưa tay lên mặt con gái, bé đã cao hơn, đương nhiên vẫn là gương mặt trước kia nhưng sao lại gầy như vậy.
Cô cẩn thận ôm con gái vào lòng, ngón tay cũng vuốt mái tóc đã dài đến eo của bé, vẫn thật mềm mại xinh đẹp, hơn nữa cắt rất chỉnh tề. Có thể thấy được Sở Luật thật sự đem con gái đặt ở trong lòng, biết Tiểu Vũ Điểm để ý tới đầu tóc nhất cho nên trước nay đều sẽ không để tóc bé lộn xộn, mọc dài như vậy sợ là với cha mẹ khác có lẽ sợ phiền phú sẽ cắt bớt đi.
“Hôm nay về nhà với mẹ được không?” Cô hỏi con gái, đôi tay cũng nâng lên bẹo má con gái, kỳ thật cô sợ mặt mình đã thay đổi, thậm chí là biến đổi hoàn toàn khiến mọi người không nhận ra.
Tiểu Vũ Điểm có thể nhận ra cô đã là chuyện khó có thể ngờ được, giữa ngàn vạn người xa lạ bé vẫn nhận ra cô, chỉ là cô không còn là Hạ Nhược Tâm trước đây, Tiểu Vũ Điểm vẫn sẽ yêu người mẹ này sao.
Cô sợ bị con gái cự tuyệt, cũng sợ con gái xa lạ.
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, bé liếc nhìn ba một cái, sau đó vươn đôi tay ôm lấy cổ mẹ, giọng nói mềm mại, vẫn là một đứa bé yêu mẹ nhất.
“Tiểu Vũ Điểm cùng mẹ về nhà, tới nhà của mẹ.”
Còn nhỏ tuổi nhưng bé đã biết hiện tại mẹ có một cái nhà, ba có một cái nhà.
Sở Luật lại một lần nắm chặt tay lái, có cảm giác bị vứt bỏ, anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đem xe chạy tới cổng Lục gia, dọc đường đi anh lái xe rất chậm, dọc đường đi anh cũng không nói gì cả.
“Ba.” Khi Hạ Nhược Tâm ôm con gái rời đi thì Tiểu Vũ Điểm lại giãy giụa nhảy xuống, sau đó chạy tới trước mặt Sở Luật ngước mắt lên nhìn ba.