Mà chỉ cần nhìn cô như vậy, Sở Luật đã cảm giác được dục vọng của mình, cứ tuỳ tiện bị cô chống lên. Anh liền vội vàng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ảnh treo trên tường, Hạ Dĩ Hiên rơi vào đáy mắt của anh, lửa nóng trên người anh, cuối cùng lui xuống.
Hạ Nhược Tâm bất chợt xúc động, cũng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của anh, hơi nhắm mắt lại, cô quả nhiên vẫn không bằng cô ta.
“Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là không muốn đến trễ.”Tiếng Sở Luật lại tiếp cận lần nữa, môi mỏng dán lấy cánh môi bị anh hôn sưng.
“Tôi không cách nào phủ nhận, trong lòng của tôi còn có Dĩ Hiên, cũng không xác định hiện tại tôi đối với cô là cái gì? Dĩ Hiên là người từ nhỏ tôi đã chọn, tôi không có khả năng khinh địch liền quên cô ấy. Cô hiểu chưa? Nhược Tâm, chúng ta đều không thể nào quên trách nhiệm của mình, tôi đã tra tấn cô, ngươi cũng coi là trả lại, chỉ là, tôi không thể quên cô ấy, như thế, đối với cô ấy không công bằng, dù sao cô ấy vô tội.”
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt tay ở trên mặt của cô, tôi tin tưởng cô không phải cố ý, bời vì, cô để tôi nhận thức được một sự khác biệt về cô.
Dạng vuốt ve này, giống như một chút cách giác cuối cùng của cô bị quét sạch.
“Anh thật tin tưởng em, tin tưởng em không có…” Cô còn muốn nói điều gì, chỉ là tay Sở Luật đặt trên môi cô, giống như cũng không muốn nghe cô nói tiếp.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này, tôi đói, có phải cô nên chuẩn bị bữa ăn sáng cho chồng không.” Môi của anh khẽ nhếch, tạo nên tia sáng tự nhiên rơi trên mặt của hắn,hợp lại ngũ quan lạnh lẽo.
“Em đã biết, em đi chuẩn bị: ” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, vừa ngồi dậy, mới phát hiện người mình cũng không có mặc bất kỳ thứ gì, cô đỏ mặt, mặc tạm quần áo Sở Luật vào, tuy bọn họ đã là vợ chồng thân mật nhất, chỉ là, cô vẫn không quen bại lộ chính mình ở trước mặt anh như thế.
Sở Luật nhìn phần lưng duyên dáng của cô, phía trên giữ lại dấu vết kích tình đêm qua, mà Hạ Nhược Tâm cũng không có nhìn thấy, phần môi anh hơi nâng lên vài độ, rất là cứng nhắc lạnh lùng, có lẽ là bởi vì hiện tại anh ngược ánh sáng.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm mặc quần áo của mình, lúc đi ra ngoài, giữa hai chân khó chịu, để mặt của cô càng thêm đỏ, thậm chí cũng không dám quay đầu liếc anh một cái.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Sở Luật mới lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một điếu thuốc, giữa làn khói để mặt anh có chút mơ màng không rõ.
Thẳng đến khi đầu ngón tay suýt bị thuốc làm bỏng, anh mới dập tắt thuốc, lúc này mới đứng lên, đi về phía phòng tắm, chờ tới lúc anh ra, lại là tổng giám đốc Sở thị cao thượng.
Mở cửa, người làm Tiểu Hồng thấy anh vội vàng cúi người, giống như anh là hồng thủy, khóe môi Sở Luật không vui nhấp lên, anh đáng sợ như vậy sao?
Chỉ là, nếu như bây giờ anh nhìn gương, liền biết mình không phải đáng sợ, ngũ quan lâu dài đóng băng, tướng mạo tuấn tú, phối hợp với một cánh môi bạc tình bạc nghĩa, mắt đen lạnh băng không có màu sắc, anh như vậy, mới là người trên thương đều biết, không người không hiểu, đương nhiên còn có thủ đoạn sấm rền gió cuốn của anh, còn có trái tim cứng rắn lạnh lùng, không ăn tươi nuốt sống, anh đã sớm bị gặm không có xương cốt.
Lúc đầu anh không có thói quen ăn sáng, nhưng người phụ nữ lơ đãng này lại thay đổi anh, chỉ là nếm qua một lần, sau đó mỗi một ngày, anh phát hiện, chính anh buổi sáng có cảm giác đói bụng, là cô đã biến anh thành như vậy, sau này dạ dày của anh liền do cô phụ trách.