Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1251: Uống nước máy

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Anh nói, trong nhà bảo mẫu đã đi về.

Nói như vậy, nơi này chỉ có ba người bọn họ.

Có lẽ cô thả lỏng một chút, nhưng mà lại cảm thấy đến một loại không khẩn trương.

Lúc cô không chú ý, khóe môi của Sở Luật hơi cong lên một chút.

Anh ngồi xuống trước bàn, sau đó vẫy vẫy tay với con gái: “Bảo Bảo, lại ăn cơm thôi.”

Tiểu Vũ Điểm buông lỏng tay mẹ chạy tới, cô bé bò lên ghế dựa, sau đó lấy yếm mang vào, không thể không nói, thực sự Sở Luật dạy dỗ con gái vô cùng tốt, tuy nói anh vô cùng cưng chiều đứa bé, con gái muốn cái gì cho cái đó, nhưng điều gì nên là để cho bé làm thì sẽ để chính bé tự làm, như là tất hay quần áo các loại, cũng là bé tự giặt.

Từ nhỏ Tiểu Vũ Điểm Tiểu Vũ Điểm đã làm việc, cho nên bé làm vô cùng tốt.

“Nhược Tâm, lại đây ăn cơm.” Sở Luật tự nhiên gọi tên của cô, không có một chút cảm giác không quen, mà một câu Nhược Tâm được nói ra trong miệng của anh, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, cô vẫn là Nhược Tâm trước đây, không có đổi thành người khác.

Hạ Nhược Tâm lòng nhẹ nhàng chua xót một chút, không thể không nói, một câu nói của Sở Luật, chứng minh cô tồn tại, cô đã từng tồn tại, thực sự, cô không chỉ là Lục Tiêu Họa, đồng thời cũng là Hạ Nhược Tâm.

Cô đi tới, ngồi xuống, chỉ có ba người bọn họ, tuy bây giờ cô đối với Sở Luật vẫn là có cảnh giác nhưng so với những người khác thì cô tình nguyện đối mặt với Sở Luật mà không phải những người có ánh mắt sắc khác, giống như mấy bảo mẫu ở Sở gia, khi nhìn thấy cô, những dò xét đánh giá của họ đặt lên người cô làm cho cô có chút không chịu đựng được.

Có lẽ là Sở Luật cũng phát hiện ra cho nên mới cho bọn họ ròi đi.

“Ăn cơm.” Sở Luật đưa một đôi đũa nhỏ cho con gái. “Bảo Bảo tự mình ăn.”

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, cầm đôi đũa nhỏ gắp đĩa rau cho mình ăn, tuy nhiên nói, tay chân vẫn còn rất vụng về, tay nho nhỏ, đến chiếc đũ cũng không cầm nổi tới, nhưng sau vài lần, cuối cùng cũng gắp được miếng thịt bắt đầu ăn.

“Em sẽ không trách anh để cho con học những thứ này chứ? Mặc dù, con còn nhỏ.” Đứa bé nhỏ như vậy, thực ra vẫn lại cần người lớn.

“Anh làm vô cùng tốt, cám ơn.” Hạ Nhược Tâm gắp một ít đồ ăn đặt vào trong bát mình, đây vốn là ý định dạy con của cô, có lẽ cô không để cho con gái trở thành Sở Tương, cơm đến mở miệng như vậy, áo tới chỉ duỗi tay, con gái của cô sẽ phải giặt quần áo, phải biết nấu ăn, về sau muốn làm chuyện gì tự mình làm tới.

“Bé vô cùng ngoan, là em dạy là tốt.” Sở Luật xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thấy nửa khuôn mặt bé ăn phồng cả lên, giống như là một con sóc, thực sự làm cho người ta vô cùng thích.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn cơm không nói, mà đối với khẳng định như vậy của Sở Luật, cô vô cùng hưởng thụ, đương nhiên tâm tình cũng không tệ.

“Nhưng mà…” Lại một tiếng nhưng mà của Sở Luật, để cho Hạ Nhược Tâm lòng không khỏi đều đề ra nhắc tới, còn có cái gì nhưng mà, nhưng mà cái gì.

Sở Luật chậm rãi ăn cơm, hài lòng chính là gia giáo bên trong, cũng đều là một loại lợi ích cho quý tộc, đương nhiên Tiểu Vũ Điểm đã là một người tiểu thục nữ, thân thể đứa nhỏ ngồi vô cùng thẳng, lại nhai kỹ nuốt chậm, có lẽ là Sở Luật đặc biệt dạy, mà Hạ Nhược Tâm biết điểm này e là cô dạy không được.

Còn có, hiện tại cô quan tâm nhất, lời vừa nói kia của Sở Luật nhưng mà có ý gì?

“Bảo mẫu trong nhà đã về,” Trong con ngươi đen của Sở Luật, có một chút rất nhỏ cười nhạt, giống như vốn dĩ chứa đựng khuôn ặt đông cứng của anh, “Cho nên, những bát đĩa này có lẽ phải làm phiền Hạ tiểu thư rồi.”

Hạ Nhược Tâm thiếu một chút đem nước canh vừa uống vào, cho phun ra.

Động tĩnh của cô làm ra cũng không phải quá nhỏ, đối với cha con hai người đồng thời mở to hai mắt, hai đôi mắt đen giống nhau, cùng biểu tình, không hổ là đứa bé mà Sở Luật nuôi dưỡng, càng giống anh đi.

Đương nhiên, Hạ Nhược Tâm cũng chỉ là biết xấu hổ, sau đó xem như không có việc gì ăn cơm, uống canh, trong một loại tình huống nào đấy, thực ra cái gì cũng không nói, không giải thích việc gì là tốt nhất, nói nhiều, giải thích nhiều, không phải càng thêm giấu đầu hở đuôi sao.

Mà không thể không nói, đầu bếp mà Sở Luật mời làm đồ ăn không tệ, đầu bếp có thể cho nhà hàng năm sao, đương nhiên, có khả năng này. Cho dù chỉ là một đầu bếp, theo thói quen của Sở Luật, không tốt thì không cần, không ngon thì không cần, đương nhiên đầu bếp nếu nấu không ngon thì không mời.

Đồ ăn không tồi, hương vị nào cũng tốt, không hơn là thanh đạm, lại một lần nữa trong lòng Hạ Nhược Tâm có chút cảm đông, vì từ trước đến nay người đàn ông tỉ mỉ chú ý này vốn dĩ khẩu vị của anh không phải thiên đạm, nhưng mà hiện tại lại ăn những món ăn có chút nhạt, thiếu gia vị, ít dầu, thực ra bởi vì anh không có quên, từ nhỏ muốn chăm sóc tốt cho con gái bởi đứa nhỏ thiếu đi một quả thận.

Cô đứng lên, dọn dẹp lại bàn, tuy nói rằng đã rất lâu rồi cô không có làm những việc này, nhưng mà cô còn không đến mức bị Lục gia nuôi dưỡng đến bản năng sinh tồn đều không có.

Hai hay ba lần, cô liền đem cái bàn dọn sạch, cũng đem tất cả bát đĩa, đều đặt dưới vòi nước, cô vừa mới đổ cho nước rửa bát vào trong lòng bàn tay, mới phát hiện ra tay áo của cô chưa có sắn lên.

Cô vừa định đặt tay ở dưới vòi nước rửa, để kéo tay áo lên, kết quả có một bàn tay nhưng mà tới, giúp cô kéo tay áo lên, ngón tay người đàn ông thon dài khớp xương rõ ràng, khi mà ngón tay của anh đụng đến cánh tay của cô, có thể cảm giác xuất hiện rõ ràng, lòng bàn tay anh xuất hiện rõ ràng những vết chai, cũng có thể thấy rằng người đàn ông này cũng không phải thời học phổ thông giàu có dốt nát, anh đã từng đi lính, bộ đội đặc chủng, không phải mọi người có thể đi một con đường kia.

“Cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm nói một câu cảm ơn, sau đó lại xoay người, bắt đầu rửa bát đĩa, nước có khi lại nổi lên một ít bong bóng, một mùi hương nước chanh mà đến.

Hạ Nhược Tâm là thích hương vị này, mùi chanh nhàn nhạt thơm ngát, sau khi dùng xong, cái khay cũng sáng bóng như mới.

Cô rửa bát đĩa xong, lại lau mồ hôi trên đầu, cảm giác mình vẫn bị Lục gia nuôi dưỡng quá mức yếu ớt rồi, nhưng mà mới rửa sạch mấy cái khay, vậy mà đã chảy mồ hôi.

Cô xoay người qua, thoáng cái sửng sốt.

“Anh sao lại ở trong này?”

“Đến rót ly nước uống.” Sở Luật nghiêng người dựa vào cửa, tay đúng thật là cầm cái cốc, Hạ Nhược Tâm hơi nheo hai mắt. “Bình pha trà không phải ở ngoài sao?”

“Anh muốn uống nước máy, không được sao?”

“À…” Hạ Nhược Tâm nhường chỗ. “Sở tiên sinh, anh cứ tự tiện.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky