Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 718

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Trước khi đi cậu tới nhà Hạ Nhược Tâm, cũng muốn chào hỏi người lẽ ra trở thành chị dâu của mình là Hạ Nhược Tâm, nhưng trên đời này việc gì cũng có thể xảy ra, không ai có thể nắm bắt được, có một số việc đã xảy ra thì cũng chính là sự thật cả đời.

“Em phải đi sao?” Hạ Nhược Tâm đem cá đã lọc sạch xương ra, bỏ vào chén của con gái mình. Tiểu Vũ Điểm đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi ở trong chén, ngoan ngoãn ăn cơm. Mẹ từng nói, khi người lớn đang nói thì trẻ con không nên xen vào, cũng không cần nghe làm gì, dù có nghe thì cũng không hiểu.

“Đúng vậy, phải đi.” Cao Hân gắp một khúc cá, thỏa mãn đưa lên miệng ăn: “Em đã bị giam cầm ở nơi này đủ lâu rồi, trước kia là vì không yên tâm về mẹ, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã được giải quyết. Ở đây còn có anh trai sẽ chăm sóc mẹ, anh ấy chắc sẽ không đi đâu rồi”.

Hạ Nhược Tâm tiếp tục lọc xương cá, không ai có thể phát hiện, dường như động tác trong tay cô đột nhiên có hơi chậm chạp.

Cao Hân ăn no liền chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhất thời cảm thấy không bỏ được Tiểu Vũ Điểm, còn ôm Tiểu Vũ Điểm khóc, lau lau nước mắt trên người bé, làm nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả áo. Tiểu Vũ Điểm chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, đối với cái người này quả thật bé cũng không biết phải nói gì nữa, nhìn khuôn mặt kia dàn dụa nước mắt, chậc chậc, đường đường là con trai mà lại khóc đến sướt mướt như thế, bé chép chép cái miệng nhỏ.

Sau khi Cao Hân đi rồi, cuộc sống hai mẹ con Hạ Nhược Tâm như thế vẫn ngày qua ngày, trôi qua không nhanh cũng không chậm. Mỗi ngày Hạ Nhược Tâm cùng phu nhân Mỹ Phù, còn có cả con gái mình cùng học tiếng Anh. Mỹ Phù phu nhân rất hứng thú với tiếng Trung, hai người thường xuyên chỉ dạy lẫn nhau nên khả năng ngôn ngữ của bọn họ tăng lên đáng kể.

Buổi tối khi Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, Hạ Nhược Tâm mới mở máy tính ra làm việc, một hồi thao tác lại nhận được một đống bản vẽ, đây là tất cả công việc được tích tụ trong ba tháng của cô.

Cô lấy bàn phím qua, gõ lên một hàng chữ.

Hạ Chưa: “Gần đây công việc của anh tốt không?”

Nếu có trời nắng: “Vẫn luôn rất tốt, nhưng có mấy đơn hàng mới, có khả năng cô sẽ rất bận đấy.”

Hạ Nhược Tâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói như vậy thì cô sẽ không thất nghiệp rồi, cô hoàn toàn có khả năng nuôi sống cô cùng Tiểu Vũ Điểm.

Nếu có trời nắng, “Cô vẫn sẽ tiếp tục vẽ chứ.”

Người bên kia vẫn tiếp tục gõ một chuỗi kí tự.

Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, có khả năng cô sẽ phải tăng ca, sẽ bỏ bữa nhưng thật sự cô sợ nghèo hơn là sợ đói cho nên cô mặc kệ, có bao nhiêu cô liền cứ tiếp tục vậy.

“Có chứ.” Cô lại gõ hai chữ.

Nếu có trời nắng, “Như vậy liều mạng, cô đây là không cho người đàn ông của cô có một chỗ dung thân sao?”

Hạ Nhược Tâm không trả lời vấn đề này, trên đời này cô không thể dựa vào ai ngoài bản thân mình.

Cô lấy giá vẽ, ngồi ở một bên sô pha bắt đầu chăm chú vẽ, thời gian nhàn nhạt trôi, trong phòng an tĩnh, tâm cô cũng thật an tĩnh, chỉ có một chút cảm giác có chút cô tịch nhàn nhạt thoáng qua.

Đồng hồ điểm chỉ giờ đã qua nửa đêm, lúc này không ngủ, làm sao ngăn được cô.

***

Ngoài phòng hoa tường vi nở, mùi hương nồng đậm. Ở đầu giường cũng là một sắc đỏ ấm áp, trên bàn cắm thêm vài nhánh hoa hồng trên cánh hoa còn dính thêm một chút sương sớm.

Trong phòng thấp thoáng truyền ra tiếng nam nữ thở dốc, không lâu sau, hết thảy cuối cùng trở về im lặng, một người đàn ông lật qua thân mình, lấy cái ly đặt ở bên cạnh, ngón tay chạm được đều lạnh lẽo, lòng anh bây giờ cũng thật lạnh lẽo.

Một cánh tay duỗi tới gắt gao ôm lấy eo người đàn ông, đem thân hình mềm mại không xương dán trên đôi vai rộng lớn của người đàn ông.

Chỉ là lúc không có ai để ý, đôi mắt người phụ nữ đột nhiên mờ mịt hơi nước, bình tĩnh qua đi, khi nhìn lại chỉ còn là tia giận dữ trong mắt.

“Ngủ đi.” Người đàn ông nhàn nhạt nói một câu, sau đó nằm xuống đưa lưng về phía người phụ nữ, nằm bất động.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chăn lại bị giật ra, người phụ nữ ngồi dậy, vén một ít tóc mình lên vai, mà người đàn ông kia đã sớm ngủ say.

Cô chậm rãi ngồi dậy, một khuôn mặt mĩ miều hoàn hảo, như đóa hoa hồng trên bàn giống nhau, nhưng lại mang một chút gì đó độc đoán khó dò.

Cô mở ngăn kéo ra, từ bên trong ôm qua một cái hộp nhỏ.

Sau đó đi tới bên cạnh người đàn ông, đôi môi nhỏ nhẹ phun ra vài chữ.

“Dật, anh chính là của em.” Cô lấy ra một cái ống tiêm đặt lên cánh tay người đàn ông bắt đầu tiêm.

Cao Dật tỉnh lại là lúc cảm thấy đầu óc mình không tốt lắm, anh vén tay áo lên định khởi động chân tay lại phát hiện một lỗ nhỏ ở cánh tay mình, anh muốn thấy rõ thêm một chút nữa thì đúng lúc đó tiếng nói của Bạch Lạc Âm truyền tới.

Một đôi tay cũng ôm lấy cánh tay hắn: “Dật, anh xem, em gọt táo cho anh rồi này.” Cô đem quả táo tiến lên phía trước.

“Cảm ơn, anh không ăn.” Cao Dật đẩy về phía trước, ngẫu nhiên động tác quá nhanh, không cẩn thận đụng trúng con dao Bạch Lạc Âm đang cầm, cắt trúng tay mình.

Nháy mắt, gian phòng đột nhiên mùi máu lan tràn.

“A, thực xin lỗi, Dật, anh bị thương, chúng ta đi bệnh viên đi.” Bạch Lạc Âm hiển nhiên bị dọa rồi, dao gọt hoa quả trong tay cũng bị rơi cái phịch xuống đất, không nói nên lời, sắc mặt của cũng dần trở nên trắng bệch.

“Không có việc gì.” Cao Dật rút ra bông băng đè lên vết thương chính mình. “Anh chính là bác sĩ, không cần đi bệnh viện.” Nói xong xoay người xử lý miệng vết thương, nhưng anh cũng không biết, phía sau Bạch Lạc Âm đột nhiên gợi lên môi đỏ, giống như đóa hoa tường vi, kiều diễm như máu.

Cao Dật lấy hòm thuốc, mở ra, chậm rãi xử lý vết thương, sát trùng, băng bó, không cần khâu lại, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, nhưng anh cũng thực vội, cũng quên mất điểm đỏ trên cánh tay.

“Cái này cho cậu.” Ái Mễ chạy tới, trong tay còn cầm một cái giỏ tre nhỏ. “Mẹ nói, nếu Ái Mễ muốn ăn bánh thì kiêu dì làm bánh cho ăn.”

“Ừ, chúng ta đi tìm mẹ làm bánh ăn.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ của mình, cùng đi tìm Hạ Nhược Tâm làm bánh bột ngô ăn.

Hạ Nhược Tâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ai Mễ: “Ái Mễ tới rồi sao?”

Ái Mễ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Dì, Ái Mễ muốn ăn bánh hoa hồng.”

“Được, dì làm cho con ăn.” Hạ Nhược Tâm tiếp nhận cánh hoa hồng trong tay bé, ngày đó cô thử làm bánh hoa hồng ăn rất ngon, không những có mùi hoa hồng mà còn có một hương vị thơm ngọt rất được trẻ con thích, cô cũng là mới học cánh đây không lâu, kết quả hai đứa nhỏ ăn một lần rồi liền muốn cô làm tiếp nữa.

Chọn tập
Bình luận