“Đã gặp. Trước kia mẹ của bé sẽ mang bé tới đây, tôi làm ở đây ba năm, mỗi năm cũng gặp vài lần, nhìn bé lớn lên từ lúc mẹ vẫn còn phải bế đến lúc biết đi, luôn sẽ nói ‘cảm ơn chú’.
“Bé rất thích ăn dâu tây cho nên tôi đều thêm một quả cho bé, còn có, tiên sinh, con gái anh rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Sở Luật thiệt tình nói lời cảm tạ, người để anh nói hai chữ này tuyệt đối không nhiều.
Anh quay trở lại ngồi trước mặt con gái, tiểu gia hỏa sắp ăn một miếng bánh kem, bé để dành dâu tây ăn cuối cùng. Sở Luật không mua bánh kem quá lớn cho con gái, tiền nhiều hay ít không quan trọng nhưng răng của bé còn yếu, anh sợ răng con gái mình bị sâu.
“Ngon không con?” Anh hỏi con gái, vừa thấy con gái ăn ngoan như vậy khiến anh cũng muốn ăn.
“Dạ, ngon.” Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn ăn, khuôn mặt nho nhỏ cười tươi như hoa.
Đến khi ăn xong miếng cuối cùng, Tiểu Vũ Điềm sờ sờ bụng của mình, đã no.
Tiểu Vũ Điểm lại đứng lên chạy tới chỗ bày bánh kem, bé dán mặt mình vào tủ kính nhìn vào bên trong.
Sở Luật đi tới đưa tay xoa đầu con gái.
“Vẫn muốn ăn?”
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Ba, mua cho anh một cái.”
“Được.” Sở Luật đồng ý với con. “Con chọn cho anh một cái.”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay suy nghĩ, sau đó chỉ một cái lớn hơn một chút.
“Bụng anh trai to ăn bánh to.”
Sở Luật bảo người làm bánh bọc lại, sau đó một tay cầm bánh kem một tay dắt con gái ra về.
Sở Luật vừa đi không lâu cửa hàng trưởng vội vã chạy ra.
“Tiểu Đông, anh thật đúng là gặp quý nhân.”
“Quý nhân?” Người làm bánh cười. “Quý nhân nào?”
Cửa hàng trưởng cũng cảm giác Tiểu Đông này đúng là ở hiện gặp lành, ngày đêm như vậy chỉ biết ngây ngốc làm việc vậy mà thật sự anh lại gặp được đại quý nhân.
“Một đại quý nhân.” Cửa hàng trưởng vừa thấy Tiểu Đông vẫn bận rộn làm việc liền thấy nóng nảy thay, sao người này lại ngốc như vậy, loại chuyện tốt như này người bình thường cả đời cũng không gặp được, vậy mà anh ta một chút phản ứng cũng không có.
“Tiểu Đông…”
“Ừ?” Người làm bánh đang làm một bông hoa hồng trên bánh kem. “Cửa hàng trưởng cứ nói, có phải muốn tăng ca, được, tôi sẽ làm thêm.”
“Không phải.” Cửa hàng trưởng cười tủm tỉm. “Sở tiên sinh đã mua căn nhà này tặng cho anh.”
‘Bịch’ một tiếng, đồ vật trong tay người làm bánh rơi xuống đất, trong không khí tràn ngập mùi bơ thơm ngọt vốn dĩ khiến tinh thần người ta sung sướng, ăn một miếng dường như cũng quên hết mọi chuyện phiền muộn trong lòng.
Có lẽ là sự hưởng thụ, bên trong có một chút hạnh phúc.
Ngoài đường đã có ánh đèn sáng lên, gió thổi nhẹ nhè tới hai người, bé gái xinh đẹp nắm lấy bàn tay to lớn của ba, mái tóc thật dài mượt, dưới tóc là gương mặt rất xinh đẹp, sau này trưởng thành nhất định sẽ là một đại mỹ nhân. Người ta vẫn nói trẻ con đẹp khi lớn sẽ rất khó coi, nhưng đứa nhỏ này lớn lên nhất định sẽ không xấu bởi vì gương mặt rất hài hòa, còn có cái mũi cao rất tinh xảo. Lại xem cha của đứa trẻ là một người đàn ông đầy mị lực, gương mặt thâm thúy, khí chất lạnh lùng, cũng lại rất cao ráo, bé gái chưa nói về diện mạo, sau này lớn lên ít nhất sẽ không lùn.
Lúc này trong nhà ăn trường học, Trịnh An Trạch đang ngồi rửa bát, nhà ăn trường học tuy không lớn nhưng mỗi ngày bát đũa ăn xong cũng không ít.
Cậu bé không lớn đeo tạp dề, giày trên chân cũng đã ướt, trên trán cũng đổ ra không ít mồ hôi.
Trường này khối tiểu học cùng khối trung học sẽ học chung với nhau, lúc này Lâm Thanh thấy trịnh An Trạch không khỏi nhếch miệng, xung quanh nó cũng ồn ào theo.
“Không phải rất chăm học sao? Hiện tại vẫn còn rửa bát, có phải là không có tiền hay không, nghe nói nó là trẻ mồ côi?”
“Trẻ mồ côi à, không biết vì sao lại vào trường này học được?”
Trịnh An Trạch đi tới, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Thanh, cậu có chút hơi căng thẳng, sau đó lại cúi đầu cầm lấy bát đĩa bẩn đi rửa sạch.
“Sao chú lại mặc kệ mày?” Giọng Lâm Thanh từ phía sau vang lên.
Bước chân Trịnh An Trạch dừng một chút, cậu vẫn mang theo nét trẻ con trên mặt dù lúc này đã có vẻ người lớn hơn trước nhiều, mới mười mấy tuổi đã cao một mét bảy, kỳ thật tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Cậu chỉ nhìn tới đống bát đũa, sau đó ngồi xổm bắt đầu rửa.
“Anh…” Đột nhiên có giọng truyền tới khiến bát Trịnh An Trạch trong tay rơi vào thau nước, còn may nước cản lại cho nên bát không vỡ.
Cậu ngẩng mặt lên liền thấy Tiểu Vũ Điểm không biết từ khi nào đứng cách đó không xa, còn có Sở Luật cũng ở đây.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ngồi trước mặt Trịnh An Trạch.
“Anh đang rửa bát sao?”
“Ừ.” Trịnh An Trạch lau tay lên người, cười với em gái. “Anh đây là đang rèn luyện thân thể.”
Tiểu Vũ Điểm nhoài lên đùi anh trai, cũng mặc kệ trên người Trịnh An trạch có bẩn hay không, bé cọ cọ mặt mình vào ngực anh trai.
“Anh, Tiểu Vũ Điểm bảo ba mua bánh kem cho anh.”
Trịnh An Trạch lại lau tay mình, lúc này mới nắm tay em gái: “Cảm ơn Leng Keng.”
Tiểu Vũ Điểm đứng lên kéo tay Trịnh An Trạch đi.
“Anh, đi ăn bánh kem, bánh kem ba mua ăn rất ngon.”
Trịnh An trạch đứng lên, bị Tiểu Vũ Điểm kéo đến trước mặt Sở Luật, vừa lúc trong tay Sở Luật cầm theo một cái bánh kem, không lớn nhưng nhìn rất đẹp.
“Chào chú ạ.” Trịnh An Trạch chào một tiếng, cũng không bởi vì Sở Luật phạt anh rửa bát một tháng mà oán hận, hơn nữa thông qua rửa bát cậu cảm thấy cánh tay mình khỏe hơn, hơn nữa nhà ăn bao cơm, do cậu tự mình kiếm được, cũng được ngủ ngon.
“Ừ. Cháu cầm lấy ăn đi.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời, sau đó đem bánh kem đặt lên bàn, lại nắm lấy tay con gái, nhấc bé ngồi lên đùi mình.
Trước kia chỉ lúc còn có mẹ Trịnh An trạch mới có cơ hội ăn bánh kem, từ khi mẹ không còn nữa, Trịnh An Trạch lang thang đầu đường đã thật lâu chưa được ăn. Cậu ăn một miếng, vị ngọt ngậy này khiến mũi cậu cay cay.