Là Cao Hân.
“Chị Nhược Tâm. Chị đang ở đâu?” Âm thanh Cao Hân hơi gấp gáp: “Thật khiến em sợ muốn chết, cuối cùng cũng liên hệ được với chị. Chị có khỏe không? Tiểu Vũ Điểm có khỏe không?”
“À, không sao cả. Bọn chị khá tốt.” Hạ Nhược Tâm kéo lại chăn cho Tiểu Vũ Điểm một chút: “Chị cùng Tiểu Vũ Điểm đang ở một khách sạn, mai định đi tìm phòng tử tế để thuê.”
Nghe được các cô không sao cả, Cao Hân rốt cuộc thờ dài nhẹ nhõm, cũng nhanh nhảu nói thêm: “Chị Nhược tâm, chị đừng lo lắng. Việc tìm phòng em sẽ nghĩ cách, còn có anh trai em…”
Nhược Tâm không muốn nói thêm gì, cô chặn Cao Hân lại:
“Cao Hân, Tiểu Vũ Điểm có khi sắp tỉnh, chị phải tới chăm bé. Còn có…” Âm thanh cô hơi ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Anh của em rất tốt, là chị không tốt. Bọn chị đều lựa chọn cuộc sống của chính mình, cũng không muốn người khác nghĩ bọn chị như nào hay nhất định phải như nào. Về sau không cần nói tới những việc này được không? Nếu em có thể giúp chị tìm được phòng thì càng tốt, đương nhiên cũng đừng cố gắng quá.”
Khi Cao Hân bên kia đồng ý Hạ Nhược Tâm mới buông xuống di động, trong lòng vẫn như có gì đổ vỡ, rất khó chịu.
Lại một lần cô bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng xem ra lần này cũng không phải thảm nhất, ít nhất còn ném cho cô hành lý.
Cô thừa dịp Vũ Điểm ngủ đem túi hành lý phía dưới giường xách tới. Vài món quần áo ở bên trong, không nhiều lắm, cũng không phải kiểu dáng quá mới. Bên ngoài trời lại mưa, mà mưa như vậy nghe nói muốn tạnh còn rất lâu. Thật may cô tìm được một khách sạn, thật may các cô không phải ăn ngủ đầu đường.
Sáng sớm hôm sau Cao Hân đã tới.
Anh vừa thấy Hạ Nhược Tâm thì tự mình thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn qua cô cũng không tệ lắm, sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt nhưng cũng không sinh bệnh.
“Em đến rồi.” Hạ Nhược Tâm vừa lúc mang một ly sữa bò nóng chuẩn bị cho Tiểu Vũ Điểm uống, bé sẽ sớm tỉnh, tỉnh sẽ luôn đói bụng.
“Em uống cái này đi.” Hạ Nhược Tâm đưa ly sữa bò cho Cao Hân.
“Không cần, em không khát.” Cao Hân chúa ghét sữa bò, loại đồ uống này cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ như vậy mới có thể thích, anh một chút cũng không thích, hơn nữa bên trong nhất định có nhiều đường.
Cửa mở ra, Tiểu Vũ Điểm bên trong đã tỉnh ngủ. Bé không cần phiền người lớn, tự mình bò dậy, lại tự mình mặc quần áo rồi đang ngồi chơi búp bê.
Hạ Nhược Tâm đem bình sữa lại gần Tiểu Vũ Điểm, lắc lắc cái bình, thử độ ấm rồi mới đưa cho Tiểu Vũ Điểm uống.
“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm nhận lấy rồi ôm uống, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Cao Hân. Lúc nhận ra Cao Hân bé liền cho anh một nụ cười cực cực tươi, chính là lại làm Cao Hân không chỗ dung thân, anh trai anh cũng thật là…
“Chị Nhược Tâm, em đã giúp chị tìm được phòng tốt.”
Cao Hân vội vàng đứng lên: “Em giúp chị thu dọn đồ. Phòng bên kia lúc em tới họ đã dọn dẹp sạch sẽ, chị có thể lập tức chuyển đến. Chủ nhà là hai vợ chồng già, bọn họ ngày thường không tới chỗ này, tiền thuê nhà cũng rất tốt.”
“Một tháng 150 bảng Anh.”
150 à? Nhược Tâm âm thầm tính một chút, 150 bảng Anh xác thật cũng không nhiều, nếu theo tỉ giá thì 100 bảng khoảng 3 triệu đồng*, tuy rằng đối với cô mà nói vẫn là hơi nhiều, nhưng cô cũng có tiền để dành, cũng đủ để bọn họ ở một thời gian. Đến lúc đó có thể tìm một công việc, có thể sống được.
* đoạn này Nhược Tâm tính ra Nhân dân tệ, mình đổi sang tiền Việt luôn cho tiện.
Đừng hỏi cô vì sao không về nước, kỳ thật đối với cô mà nói, có về hay không dường như cũng không khác nhau nhiều.
Cao Hân không nói gì thêm liền đi thu dọn đồ.
“Không cần gấp như vậy.” Hạ Nhược Tâm đối với anh có chút bất đắc dĩ, cũng muốn chờ Tiểu Vũ Điểm uống xong sữa mới đi được, dẫu sao cũng không thể vừa ôm bé vừa cầm bình sữa.
Cao Hân ngượng ngùng sờ đầu mình, sau đó đi đến mép giường ôm Tiểu Vũ Điểm lên, anh nhìn bình sữa Tiểu Vũ Điểm đang ôm thiệt tình không thể thích, cái mùi lạ khó chịu này có thể uống ngon sao?
“Chú, muốn uống không?”
Tiểu Vũ Điểm quả là một đứa trẻ rất hào phòng, bé đưa bình sữa trong tay mình lên cho chú uống.
Cao Hân cảm thấy mặt mình hơi căng ra, sắc mặt hơi xám lại, đây là sữa bò, lại là bình sữa cho trẻ em.
Anh vội từ chối: “Chú không uống, Tiểu Vũ ĐIểm uống đi. Chú đã uống nước trước khi đến đây rồi.”
Lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thu lại bình sữa ngồi yên uống, ngồi rất ngoan ngoãn, không khóc cũng không nghịch, đương nhiên cũng không đòi ba.
“Nhược Tâm, chuyện anh trai em…” Cao Hân với việc này luôn là khó có thể mở miệng, cũng là cảm giác có lỗi với Nhược Tâm. Đem người ta tới nơi này cuối cùng lại đuổi đi, đây không phải là chuyện một người đàn ông có thể làm, cũng là không phải đạo.
“Không có quan hệ.” Hạ Nhược Tâm cười, tiếp tục ngồi xổm thu dọn đồ vật.
“Chị Nhược Tâm…” Cao Hân còn đang định nói gì thì lại nghe được Hạ Nhược Tâm khẽ nói:
“Chị biết đây không phải là ý muốn trong lòng anh ấy, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, anh muốn chị đi thì chị sẽ đi. Chị không muốn làm anh khó xử.”
Cao Hân đột nhiên cảm thấy mũi mình cay cay.
Kỳ thật chị Nhược Tâm mới là người thấu hiểu nhất, cũng là người tốt nhất với anh trai. Nhưng mặc kệ nguyên nhân là vì điều gì, chuyện giữa bọn họ có lẽ cũng đã cắt đứt. Có khi chuyện Bạch Lạc Âm đuổi Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm cũng được anh ngầm đồng ý.
***
“Chính là nơi này.” Cao Hân chỉ một ngôi nhà nhỏ trước mắt. Ngôi nhà hai tầng, phong cảnh cũng không tồi. Bốn phía xung quanh đều có nông trường, cũng có xe buýt qua lại. Cách đó không xa còn có bệnh viện, siêu thị linh tinh, còn có một công viên nhỏ, lúc buổi sáng mọi người đi bộ còn thấy mùi thơm của hoa. Đúng rồi, nơi này mọi người đều trồng hoa hồng, cho nên vùng này rất nổi danh vì hoa hồng.
Hạ Nhược Tâm rất vừa lòng với hoàn cảnh ở đây, với điều kiện như này mà nói thì tiền thuê nhà của cô vẫn là có lời. Cô vốn dĩ tưởng cùng thuê chung với nhiều người, rốt cuộc với số tiền thuê này chỉ có hai mẹ con.
Lúc cô đi vào lại phát hiện nơi này cũng không có người ở, chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm.